Chương 138: Ngoại truyện: Thế giới tuyến IF (không có hệ thống) cùng xem nguyên tác

Ngoại truyện: Thế giới tuyến IF (không có hệ thống) cùng xem nguyên tác

Bức màn chắn kia xuất hiện giữa không trung, cả hoàng đình đều có thể trông thấy.

Đó là lúc Hách Liên Dung vừa mới đăng cơ không lâu, đang trong giai đoạn tùy ý chém giết quan viên, mùi máu tanh trước điện còn chưa tan, vẫn còn luẩn quẩn nơi chóp mũi.

Trước dị tượng này, chẳng biết có bao nhiêu người thầm cho rằng do Cảnh Nguyên Đế gây ra quá nhiều hành vi tàn độc, mới khiến trời cao giận dữ sinh biến. Những tấu chương tựa như bông tuyết bay về phía ngự án của Hách Liên Dung.

Cũng có kẻ trong lòng hoảng sợ, không biết sau vụ việc này, vị tân đế tàn bạo kia sẽ còn chặt đầu thêm bao nhiêu người nữa.

Mãi cho đến ngày thứ ba.

Tấm màn trời tựa rèm nước, lại tựa tuyết trắng, quả thực khó mà miêu tả rốt cuộc nó được làm từ chất liệu gì kia, bỗng khẽ rung động, lập lòe, rồi xuất hiện biến hóa mới.

Khi ấy, người trong phạm vi hoàng đình chỉ cần bước ra khỏi mái hiên che chắn, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy quang ảnh trôi nổi trên trời.

Đúng vậy, phạm vi của màn trời này dường như chỉ giới hạn trong hoàng cung. Phàm là ra khỏi cửa cung, thì dù thế nào cũng chẳng thể nhìn thấy được.

Tại Bắc Phòng xa xôi, Kinh Trập đang đứng dưới tàng cây ngẩng đầu, cùng đám người Minh Vũ, Vô Ưu nhìn lên trời. Cậu biết, tuy Trần Minh Đức và Minh ma ma không xuất hiện, nhưng chắc chắn họ cũng đang nhìn bầu trời này ở một nơi nào đó.

Dị tượng nhường này, ai mà không kinh hoảng?

"Khoan đã, nơi xuất hiện thiên tượng này…" Thất Thuế đang canh giữ bên cửa khiếp sợ nắm chặt lấy vai Bát Tề, "Đó chẳng phải là Bắc Phòng của chúng ta sao!"

Bắc Phòng này vốn cũng chẳng lớn.

Cậu ta gào lên một câu này, khiến cho ngay cả những phế phi đã sớm nguội lạnh cõi lòng cũng không kìm được mà đẩy cửa sổ ra, đồng loạt nhìn lên trời.

Hình ảnh xuất hiện trên màn trời kia, quả thực là Bắc Phòng.

[Mấy dãy nhà nhỏ ẩn mình ở cuối dải hành lang, trông rất không bắt mắt.

Chỉ mở ra một cánh cửa nhỏ, có một tiểu thái giám đang đứng canh.

Bỗng nhiên, ngoài cửa có chút động tĩnh.

Tiểu thái giám bị lạnh đến tê chân này dậm dậm chân, đẩy cửa ra một khe hở, ngó ra ngoài nhìn một lúc, thân mình cứng đờ, sau đó khúm núm lùi lại.

Tiểu thái giám ra hiệu với một thái giám khác dưới hành lang, người kia hiểu ý, đảo mắt trắng dã, chống đầu gối đứng dậy.

Cậu ta đút tay vào tay áo, đi vào bên trong vài bước, rẽ vào một khoảng sân bằng phẳng, uể oải nói: "Kinh Trập, bạn của ngươi lại đến rồi."

Tình cảm cũng thật tốt, trời lạnh thế này mà vẫn còn hẹn gặp nhau được.

Nghe cậu ta nói vậy, Kinh Trập đang giặt quần áo bên giếng nước ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút ngạc nhiên. Cậu vội vàng lau tay, rồi đi theo sau lưng vị thái giám lớn tuổi hơn kia ra ngoài.

Tiểu thái giám canh cửa thấy Kinh Trập đến liền gật đầu với cậu, lúc này mới mở cửa ra. Kinh Trập cũng cười gật đầu đáp lễ, chỉ nói: "Đa tạ hai vị ca ca."

Cậu tuổi còn nhỏ, có một dung mạo rất ưa nhìn.

Lúc cười rộ lên, đôi mắt sáng lấp lánh, vô cùng trong trẻo.

Chỉ là đợi đến khi Kinh Trập nhìn ra ngoài cửa, nụ cười trên gương mặt trong khoảnh khắc ấy lại càng thêm chói mắt.

"Dung Cửu."

Cậu vừa gọi, vừa bước ra khỏi cửa, vươn tay về phía thị vệ đang đứng bên ngoài: "Chẳng phải huynh bảo cần đi ra ngoài mấy ngày sao, xong việc rồi à?"

Chạm vào hơi lạnh trên người đàn ông, Kinh Trập vừa bất đắc dĩ vừa nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!