Chương 137: Ngoại truyện: Hiện đại 8

Buổi phát sóng trực tiếp ngày 19 tháng 9 của đài Trung ương bắt đầu đúng giờ.

Từ hôm trước, Kinh Trập đã bị Sầm Lương gọi điện giục giã liên hồi bắt về nhà, hôm nay phải cùng cô bé xem livestream.

"Anh hai, em nghe lén được mẹ nói với ba là đang xem ngày cho hai người đấy, muốn chọn ngày lành tháng tốt gì đó," Sầm Lương ngồi dựa vào sô pha, trong lòng còn ôm một chiếc gối ôm hình gấu trúc, trên màn hình lớn trước mặt, người dẫn chương trình đang say sưa thuyết minh điều gì đó, "Nếu anh kết hôn, có phải anh sẽ dọn ra ngoài ở không?"

Trông cô bé có chút hụt hẫng.

Ánh mắt Kinh Trập lướt qua màn hình rồi dừng lại trên người Sầm Lương, cậu bật cười: "Kết hôn thì nhất định phải rời xa gia đình sao? Nếu không có gì bất trắc, tương lai anh vẫn sẽ làm việc ở đây. Có điều, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có cuộc sống riêng, có bạn đời không có nghĩa là phải tách khỏi gia đình, mà là để người đó cũng trở thành một phần của gia đình mình."

Sầm Lương r*n r* một tiếng, tay cầm điện thoại bấm điên cuồng.

"Anh rể trông đáng sợ quá, nếu không phải vì có anh, chắc chắn em sẽ không dám lại gần người như vậy đâu." Cô vừa chuyển sang giao diện diễn đàn, có vẻ như đang tìm người cùng sở thích, vừa lầm bầm, "Mùa hè em đứng cạnh anh ấy còn chẳng cần bật điều hòa."

Hơi nóng toàn thân đều bị anh rể đóng băng hết cả.

Kinh Trập: "Ít nhất tay anh ấy bây giờ sờ vào vẫn ấm."

Sầm Lương mỉa: "Nếu mà lạnh nữa thì là ma cà rồng, hoặc là zombie rồi."

Nể mặt ông anh trai, cô không nói ra từ xác chết.

Kinh Trập mím môi cười: "Nói không chừng là ma cà rồng thật đấy."

Sầm Lương: "Thế thì toi, nếu anh ấy là ma cà rồng, chắc chắn sẽ biến anh thành ma cà rồng luôn. Đến lúc đó hai người đều không thể đi lại dưới ánh mặt trời... Khoan đã, nếu là thật, nhớ cho em quay cái video trước nhá."

Suy nghĩ của cô cứ bay bổng trên trời dưới biển, mỗi lúc một kiểu.

Kinh Trập: "Nếu anh mà là ma cà rồng, anh sẽ hút máu cả nhà với bạn bè trước tiên."

"Eo ôi, anh hai, không ngờ tính chiếm hữu của anh cũng mạnh gớm nhỉ." Sầm Lương cười hì hì nhìn cậu, "Có phải không có bọn em thì sẽ cô đơn không?"

Ngón tay Kinh Trập dịu dàng lướt qua trán Sầm Lương.

"Đúng vậy đó."

Sống hai kiếp người, may mắn biết bao nhiêu khi còn có thể gặp lại những người này.

Sầm Lương bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay, một cảm giác chua xót lạ lùng, khó kìm nén khiến khóe mắt cô hơi đỏ lên. Thứ tình cảm kỳ lạ này dâng trào làm cô vừa hoang mang lại vừa có chút không tự nhiên, vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại, một lúc sau thì kêu lên một tiếng.

Kinh Trập nghe cô lẩm bẩm, nói là lại cãi nhau rồi.

Trên màn hình, người dẫn chương trình đang mời người ta mang cổ vật đầu tiên ra.

Cổ vật này có thể lưu lại đến nay cũng là do ngẫu nhiên, nếu không thì những tạo vật bằng giấy như thế này rất khó bảo quản nguyên vẹn.

Đây là một cuốn ghi chép đã qua xử lý đặc biệt, bên trong ghi lại những ngày tháng chủ nhân của nó đi tuần du vào khoảng từ năm Cảnh Nguyên thứ mười sáu đến năm Cảnh Nguyên thứ mười tám.

Trong đó còn điểm qua loa vài vụ án mà chủ nhân cuốn sổ đã xử lý trong thời gian tuần du. Bao gồm vụ án giết mẹ của Trương gia ở huyện Ngọc Thành năm Cảnh Nguyên thứ mười sáu, vụ án trị thủy năm Cảnh Nguyên thứ mười bảy, vụ án Trần Gia Giai, vân vân.

"Trần Gia Giai?"

Sầm Lương vốn còn đang cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy cái tên này lập tức ngẩng đầu lên, ngạc nhiên tột độ.

Cái tên Trần Gia Giai này, Kinh Trập nghe cũng thấy hơi quen tai.

"Em biết người này à?" Kinh Trập hỏi, "Sao mà ngạc nhiên thế?"

Sầm Lương trông như sắp nhảy cẫng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!