Chương 136: Ngoại truyện: Hiện đại 7

Kinh Trập bắt đầu sống cuộc đời hai điểm một tuyến.

Mỗi ngày cậu đều phải di chuyển qua lại giữa trường học và nơi ở của Hách Liên Dung để điểm danh. Chỗ Hách Liên Dung ở nằm ngay trung tâm thành phố, cách khu trường học của Kinh Trập một đoạn khá xa, đi lại có chút phiền toái. Kết quả chưa đến một tuần, Hách Liên Dung đã đổi chỗ ở, nơi ở mới đi bộ đến trường chỉ mất chưa đầy năm phút.

Kinh Trập bất lực: "Anh không cần thiết phải đổi nhà đâu, thực ra cũng đâu có xa lắm." Trước đây gia đình cũng từng muốn mua cho cậu một căn nhà gần trường, nhưng Kinh Trập luôn cảm thấy đi học chỉ có vài năm, không cần thiết phải làm vậy.

Nhà cậu tuy có tiền, nhưng cậu không phải kiểu người thích khoe khoang, đến giờ rất nhiều người vẫn tưởng gia cảnh cậu chỉ ở mức bình thường.

Hách Liên Dung đáp: "Tiện."

Đối với những chuyện này, Kinh Trập rất ít khi để tâm, người đàn ông kia đã cố chấp như vậy thì cậu cũng đành tùy ý hắn.

Phần lớn thời gian trong ngày Kinh Trập đều vùi mình trong phòng thí nghiệm ở trường, nhưng cứ đến tối, khi xong việc là cậu lặn mất tăm, rất ít khi về ký túc xá.

Hành động thường xuyên không về ký túc xá của Kinh Trập rất nhanh đã thu hút sự chú ý của bạn cùng phòng là Minh Vũ.

"Ăn ngay nói thật, thằng nhóc cậu có bạn gái rồi phải không?" Khó khăn lắm mới tóm được lúc Kinh Trập về phòng, Minh Vũ hung dữ tra hỏi, "Trước kia hận không thể dính chặt ở trường suốt hai mươi bốn giờ, bây giờ chân cẳng cứng cáp rồi nên chỉ thích chạy ra ngoài."

"Mỗi lần nhìn điện thoại, nụ cười kia rạng rỡ chết người, cứ như trong điện thoại có chứa con mị ma nào đó hớp hồn vậy."

"Mị ma với chả không mị ma, còn chân của tớ thì vẫn lành lặn đây này." Kinh Trập ngồi xổm trước tủ quần áo thu dọn đồ đạc, "Cũng đâu phải mới mọc ra đâu."

Minh Vũ: "Đừng có đánh trống lảng."

Cậu ta đứng sau lưng Kinh Trập, thốt ra lời nói đầy oán khí, sống động như một con ác quỷ.

Kinh Trập đóng cửa tủ lại, bỏ quần áo đã thu dọn vào vali, bực dọc quay lại nhìn cậu ta.

"Không phải có bạn gái, mà có bạn trai."

Lời này vừa thốt ra, Minh Vũ hơi sững sờ. Thời đại bây giờ kết hôn cũng không quá quan trọng giới tính, nhưng nam nữ kết hôn vẫn là dòng chính, nam với nam hay nữ với nữ tuy nói không bị kỳ thị, nhưng ít nhiều vẫn sẽ khiến người ta ngó nhìn.

Minh Vũ không quá để tâm chuyện đó, cậu ta chỉ tò mò làm sao một Kinh Trập vốn thanh tâm quả dục đột nhiên lại thay đổi tư tưởng.

"Có bạn trai từ bao giờ mà không nói một tiếng, quen bao lâu rồi?"

Kinh Trập: "Mới quen gần đây thôi, thực ra cậu không hỏi thì tớ cũng định hỏi cậu... Tối nay cùng ăn một bữa cơm nhé?"

Minh Vũ: "Được thôi."

Cậu ta sảng khoái đồng ý.

Tuy nhiên đến tối, Minh Vũ liền hối hận.

Đồ ăn rất ngon, chỗ ngồi cũng rất thoải mái, khổ nỗi ăn vào lại thấy đau dạ dày.

Cậu ta cứ cảm thấy bạn trai của Kinh Trập nhìn mình chỗ nào cũng không vừa mắt, mặc dù cả buổi tối hắn vẫn luôn giữ một dáng vẻ — đó là mặt không cảm xúc. Nhưng mặt không cảm xúc và toàn thân tỏa sát khí là hai thái cực hoàn toàn khác nhau — cậu ta cứ có cảm giác ông anh này muốn chém mình tới nơi.

Cơm nước xong xuôi, Minh Vũ tìm cơ hội lúc Hách Liên Dung đi nghe điện thoại, lén lút thì thầm với Kinh Trập.

Minh Vũ: "Kinh Trập, bạn trai cậu không phải là có ý kiến gì với tớ đấy chứ?"

Kinh Trập: "Anh ấy không phải có ý kiến với cậu. Tính tình anh ấy là vậy, với sinh vật sống nào cũng đều có ý kiến cả."

Minh Vũ: "..."

Được rồi.

Cái kiểu ghét bỏ chúng sinh bình đẳng này dù sao cũng đỡ hơn là ghét bỏ riêng một mình cậu ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!