Chương 135: Ngoại truyện: Hiện đại 6

Sầm Lương bắt đầu hối hận.

Sầm Lương hối hận tột cùng.

Cô bé cố gắng cướp lại con chuột máy tính từ tay ông anh trai, nhưng vô ích.

"Anh, anh ơi, anh đừng xem nữa mà."

Sầm Lương túm lấy cánh tay Kinh Trập r*n r*.

Kinh Trập bình tĩnh nói: "Em sợ cái gì, đây là diễn đàn đứng đắn, anh có bảo em không được chơi đâu."

Sầm Lương: "Ha ha, đương nhiên là vậy rồi."

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, cái diễn đàn này ngoài các khu vực bàn luận chính trị, đời sống, giải trí ra, còn có một khu vực sáng tác riêng biệt.

Và hiện tại, ông anh trai cô đang dựa vào cấp độ tích lũy từ bao năm lặn lội trên diễn đàn của Sầm Lương, ngang nhiên truy cập và chiêm ngưỡng những bài viết...

Không được đứng đắn cho lắm.

Hãy tha thứ cho Sầm Lương vì dùng từ nho nhã như vậy, bởi nếu không ép bản thân nghĩ thế, cô bé chắc đã ôm chân anh trai lăn lộn ăn vạ rồi.

Cảm giác toát mồ hôi hột này rốt cuộc là sao đây?

Khả năng học hỏi của anh cô thực sự quá mạnh, chỉ lướt qua vài lần đã biết đại khái diễn đàn này hoạt động thế nào. Hơn nữa cũng tại Sầm Lương lúc mở máy đã lỡ bấm vào mấy bài viết trong bãi đỗ xe*, nên anh ấy cũng biết khu vực ẩn** nằm ở đâu, chuột vừa nhấp một cái là lao thẳng đến mấy bài lái xe***.

*Bãi đỗ xe: Khu vực chuyên lưu trữ và đăng tải các nội dung 18+, nhạy cảm, s*c t*nh (H văn, cảnh nóng).

**Khu vự ẩn: Khu 18+

***Lái xe: H văn.

Đối với Sầm Lương, chuyện này chẳng khác nào bị anh ruột bóc mẽ toàn bộ bí mật đen tối, chỉ muốn nhảy dựng lên.

"Anh, anh xem mấy cái này làm gì?" Sầm Lương cuối cùng không dám cướp chuột của Kinh Trập, chỉ đành gục lên vai cậu than vãn, "Em chỉ lấy ví dụ thôi, có nói anh đâu."

Kinh Trập bình tĩnh: "Em còn nuốt trôi được cái CP trùng tên với ông anh mình, anh tò mò xem thử thì sao nào?"

"Nhưng cái này là, toàn là fanfic thôi, mọi người cũng chỉ viết chơi chơi..." Sầm Lương lầm bầm, "Chẳng có gì đáng xem cả."

"Thế à?" Kinh Trập lướt qua bài viết đang mở, con chuột dừng lại ở dòng chữ "Kết thúc, tổng cộng 530 nghìn chữ", "Viết chơi chơi mà viết được mấy trăm nghìn chữ văn học đồi trụy thế này à?"

Cậu khựng lại một chút, rồi mới đọc to tiêu đề.

Đúng vậy, {Văn học đồi trụy} chính là tên của bài viết này.

Kinh Trập không diễn tả được cảm giác trong lòng, tóm lại là có chút quỷ dị.

Trước khi nhớ lại mọi chuyện, Cảnh Nguyên Đế và Sầm Văn Kinh trong lịch sử đối với cậu chỉ là những nhân vật lịch sử đơn thuần, dù họ có quan hệ gì thì cũng chẳng liên quan đến cậu.

Tên húy của Cảnh Nguyên Đế không được lưu truyền lại. Vào cuối triều đại Hách Liên, có một vị hoàng đế cực kỳ ghét những việc làm của hắn nên đã hủy bỏ rất nhiều ghi chép năm xưa. Rất nhanh sau đó, sau khi hắn chết, vương triều cũng đi vào giai đoạn suy tàn, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng thực sự, chẳng ai rảnh rỗi đi tu bổ lại những điển tịch đó.

Mãi về sau, Thái Tổ của triều đại mới lên thay thế vương triều Hách Liên lại thích tác phong của Cảnh Nguyên Đế, trong quá trình tu sửa sử sách đã giữ lại không ít ghi chép, nhờ vậy mà mọi thứ không bị biến mất hoàn toàn trong dòng chảy lịch sử.

Tuy nhiên, rốt cuộc vẫn không tìm thấy ghi chép về tên húy của mấy vị hoàng đế liền kề nhau, nên đành phải để trống.

Đây cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, nhưng đối với các fangirl đam mê khảo cứu mà nói, thì lại quan trọng vô cùng.

Trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi vừa rồi, Kinh Trập đã xem qua vài bài đăng, bao gồm {Khảo cứu nguồn gốc cái tên "Dung Cửu" của Cảnh Nguyên Đế}, {Bàn về mối quan hệ giữa Cảnh Nguyên Đế và Sầm Văn Kinh}, {Đại sự ký của CP nhà tôi}, vân vân và mây mây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!