Chương 13: Chọc trúng tim đen

Cái Tết này trôi qua thật nhạt nhẽo, toàn dựa vào mấy cái lồng đèn đỏ treo từ trước để vớt vát chút không khí, người ở Bắc Phòng trở về ai nấy đều mệt lử. Việc quàn linh cữu cần người thức đêm trông coi, đến tuần thất đầu lại càng cần hơn, bọn họ ngày đêm chịu đựng, quả thực sắp không gượng dậy nổi nữa, cũng may chỉ cần mấy ngày này thôi.

Sau khi trở về, Minh Vũ nằm lì suốt cả một ngày trời mới bò dậy nổi. Những người khác cũng chẳng khá hơn là bao.

Lúc cậu ta bò dậy thì trời đã nhá nhem tối, trong phòng hơi tối tăm, cậu ta dụi mắt, thấy những người khác vẫn còn đang ngủ, bèn lững thững như du hồn đi ra ngoài, nhìn thấy Kinh Trập đang ngồi dưới hành lang.

Minh Vũ sáp lại gần, phát hiện Kinh Trập đang nương theo ánh tà dương còn sót lại, đang... đan... găng tay?

"Sao ngươi lại rảnh rỗi sinh nông nổi làm cái này thế?"

Minh Vũ ngồi xuống bên cạnh Kinh Trập.

Kinh Trập: "Dung Cửu lại tặng quà cho ta, ta thấy áy náy, nên hỏi hắn muốn cái gì."

Cậu vẫn đang hì hục nỗ lực làm việc.

"Hắn muốn cái này á?" Minh Vũ tặc lưỡi lắc đầu, "Cái này nếu làm bằng da thì chắc chắn không tồi, chứ đan thế này à, chưa chắc đã tốt đâu."

Kinh Trập bình thản nói: "Có bao nhiêu vốn liếng thì làm bấy nhiêu chuyện. Ta không kiếm nổi một tấm da tốt, chẳng lẽ không thể cố gắng hết sức mua một cái phù hợp sao?"

"Nói vậy là ngươi đã móc nối được với bên thu mua rồi à?" Minh Vũ lúc này mới phản ứng lại, cái mà Kinh Trập đang đan đây, cùng lắm chỉ tính là làm hàng mẫu thôi.

"Nói gì mà khó nghe thế." Kinh Trập liếc xéo Minh Vũ một cái, "Nhưng đúng là ta đã nói chuyện với Trịnh Hồng rồi, lúc nào cậu ta được ra ngoài thì giúp ta mua một tấm da, tiền ta đã đưa cho cậu ta rồi, chỗ còn thừa coi như tiền công chạy việc."

Minh Vũ: "Sao ngươi lại tìm Trịnh Hồng? Thằng nhãi đó rơi vào hố tiền rồi, có khi lại mua lung tung cho ngươi đấy."

Kinh Trập u sầu: "Bởi vì lịch trực nửa tháng gần đây chỉ có mỗi cậu ta."

Cực chẳng đã mới phải làm vậy thôi.

Lúc Kinh Trập đưa tiền cho Trịnh Hồng, đã hung tợn đe dọa cậu ta, nếu dám làm chuyện lấy hàng kém chất lượng thay hàng tốt, thì sẽ thiến cậu ta lần thứ hai.

Hy vọng Trịnh Hồng vì cái của quý còn lại kia mà đừng để tiền làm mờ mắt.

Minh Vũ cười phá lên, tiếng cười đánh thức cả người trong nhà, cậu ta còn ngả vào vai Kinh Trập dụi mắt, nằm bò trên lưng Kinh Trập, ỉ ôi nói: "Theo ta thấy, Dung Cửu suốt ngày tìm ngươi như thế, e là ưng ý ngươi lắm rồi."

Kinh Trập dán mắt vào việc trên tay, lơ đãng nói: "Ưng ý cái gì chứ? Hắn chẳng qua là quá tốt bụng, một chuyện cỏn con cũng đáng để xin lỗi đi xin lỗi lại..."

Minh Vũ bóp cằm Kinh Trập, ép cậu phải quay đầu lại, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cậu: "Ngươi nói hắn tốt bụng á?"

Kinh Trập cứ mặc cho cậu ta bóp, bình tĩnh gật đầu.

"Vì một chút chuyện mà ba lần bốn lượt đến xin lỗi, chẳng lẽ không phải là do quá lương thiện nên mới thế sao?"

Minh Vũ: "..." Cậu ta nghi ngờ mắt của Kinh Trập bị mù rồi.

Nhớ lại kỹ càng vài lần gặp gỡ ít ỏi đó, nhớ lại cái tên Dung Cửu kia trông như thế nào, sắc mặt Minh Vũ biến đổi lớn, hung hăng véo má Kinh Trập: "Cái tật xấu của ngươi lại tái phát rồi phải không? Ngươi chắc chắn là thấy hắn đẹp trai, cho nên cái gì cũng tốt, cái gì cũng đúng!"

Kinh Trập có hơi chột dạ, lại còn hơi đuối lý.

Cậu lắc đầu một cách không hề hùng hồn chút nào, nhân lúc Minh Vũ bị Vô Ưu gọi một tiếng làm phân tâm, liền co cẳng bỏ chạy với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai!

Minh Vũ gọi với theo cũng không được, tức đến mức dậm chân bình bịch.

Vô Ưu ngáp ngắn ngáp dài đi ra, chậm chạp nói: "Hai người các ngươi ầm ĩ cái gì thế?" Cậu ta về ngủ một giấc đến tận bây giờ, cũng vừa mới bị tiếng cười lớn của Minh Vũ đánh thức.

Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhìn một con cún ngốc nghếch bị thịt dụ đi mất."

Vô Ưu nghe cái là biết đang mắng Kinh Trập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!