"Không thích à?"
Dung Cửu ôn hòa hỏi.
Chỉ là con người Dung Cửu, dù có ôn hòa đến đâu cũng không giấu nổi hàn khí lạnh lẽo toát ra từ xương tủy. Kinh Trập đã quen với điều này từ lâu, giờ đây chỉ biết ôm viên mặc ngọc đắt giá mà phát sầu.
"Thứ này quá quý giá rồi."
Kinh Trập trước giờ đều sống nhờ vào chút bổng lộc ít ỏi mỗi tháng, tích tiểu thành đại mới có được chút tiền dư.
Nhưng chút tiền dư ấy so với viên mặc ngọc này, đúng là chỉ như chín trâu mất một sợi lông.
Chân trước vừa nhận một chiếc nhẫn ban chỉ, chân sau lại được tặng thêm một khối mặc ngọc.
Dạo này cậu đang gặp vận đỏ về tài lộc hay sao?
Nếu thực sự may mắn như vậy, để cậu sớm hoàn thành nhiệm vụ chẳng phải tốt hơn ư?
"Không sao," Dung Cửu rất biết cách thấu hiểu lòng người, "Nếu ngươi không thích, ta sẽ tặng cái khác cho ngươi."
Kinh Trập rất cảm động, nhưng cảm động thì cảm động, cậu vẫn không nhịn được mà khéo léo từ chối.
"Ngươi không cần tặng đồ cho ta nữa đâu, chuyện cũ đã qua rồi, viên mặc ngọc này quý giá như vậy, ngươi vẫn nên giữ lại cho mình đi."
"Chuyện cũ?" Gương mặt lạnh lùng của Dung Cửu thoáng vẻ mờ mịt trong giây lát, rồi mới nhận ra Kinh Trập đang nói đến điều gì, "Chúng ta không phải bạn bè à?"
Khi Dung Cửu dùng gương mặt xinh đẹp kia để nói chuyện với Kinh Trập, cậu thật khó lòng mà không gật đầu.
Bọn họ quả thực cũng được coi là... bạn bè nhỉ?
"Đã là bạn bè, thì tặng quà qua lại cũng là chuyện bình thường." Dung Cửu bình thản nói, "Ngươi có thích tròng mắt không?"
Hắn vẫn kiên trì giới thiệu món tròng mắt.
Kinh Trập cũng ngơ ngác theo, tròng mắt... chẳng phải cậu có sẵn rồi sao? Dung Cửu đang nói đến loại mặc ngọc nhìn giống tròng mắt à?
Cậu vội vàng lắc đầu, một viên to thế này đã đau đầu lắm rồi, thêm mấy viên nhỏ nữa thì càng đau đầu hơn.
Chỉ là không muốn nhận tròng mắt, thì đành phải nhận viên mặc ngọc.
Dung Cửu, quả là một kẻ giỏi ép mua ép bán.
Kinh Trập không tiện ôm viên mặc ngọc này đứng nói chuyện ở bên ngoài, cậu nhìn con đường nhỏ vắng vẻ ngoài cửa ngách, nói với Dung Cửu: "Bây giờ trong Bắc Phòng không có ai, hay là ngươi vào trong ngồi một lát?"
Còn về chức trách của Dung Cửu...
Theo Kinh Trập thấy, thân phận của Dung Cửu e là không đơn giản.
Một tên thị vệ như hắn lại có thể tự ý giữ một thái giám lại phòng thị vệ nghỉ ngơi, lúc trực ban thì lơ là, triệt để thực hiện tinh thần không yêu nghề kính nghiệp, chắc hẳn xuất thân cũng không tồi.
Phải có gia thế chống lưng mới có thể sống tự tại như vậy được.
Dung Cửu hờ hững gật đầu, đi theo Kinh Trập vào Bắc Phòng. Đây là lần đầu tiên hắn đến nơi không mang tên lãnh cung, nhưng lại còn hơn cả lãnh cung này.
Trong hoàng cung không có nơi nào treo biển lãnh cung.
Nhưng Bắc Phòng chính là lãnh cung danh xứng với thực.
Nơi này là chốn dung thân của những phi tần đời trước, ai nấy đều đã có tuổi. Người tràn đầy sức sống nhất là Diêu tài nhân thì cũng vừa mới chết không lâu, những người còn lại đều rất an phận, đóng cửa không ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!