Tên thật của Kinh Trập là Sầm Văn Kinh, năm nay vừa tròn mười chín tuổi.
Khéo thay, vì sinh đúng vào tiết Kinh Trập, nên tên mụ ở nhà của cậu cũng gọi là Kinh Trập.
Tương Phàn không tính là xa, nhưng sở dĩ việc đi về cộng thêm thời gian điều tra lại tiêu tốn mất vài tháng trời, tự nhiên có nguyên do của nó.
Tổ tiên nhà họ Sầm gốc ở Tương Phàn. Cha của Kinh Trập là Sầm Huyền Nhân, từng giữ một chức quan nhỏ ở Hộ bộ, còn mẹ là Liễu thị, vốn chỉ là một thường dân áo vải. Hai người sinh được hai người con: trưởng nam là Kinh Trập, ấu nữ tên Sầm Lương.
Mười hai năm trước, Hộ bộ bị khui ra một vụ án tham ô, Sầm Huyền Nhân bị liên lụy trong đó. Vì tội giám sát không nghiêm lại còn nhận hối lộ, nhiều tội danh cùng phạt, cả nhà già trẻ đều bị tịch biên.
Cha mẹ Sầm Huyền Nhân đều đã qua đời từ trước. Nhà họ Sầm vốn xuất thân chân lấm tay bùn, mãi đến đời Sầm Huyền Nhân mới bắt đầu có dấu hiệu phát đạt, nào ngờ chưa kịp đứng vững gót chân ở kinh thành thì đã xảy ra chuyện.
Sầm Huyền Nhân bị chém đầu, nữ quyến bị sung vào Giáo Phường Tư, Sầm Văn Kinh chịu cung hình rồi bị đưa vào hoàng đình. Ngày bị áp giải đến Giáo Phường Tư, Liễu thị nhân lúc sơ hở đã ôm Sầm Lương nhảy sông tự vẫn, đến cả thi thể cũng không tìm thấy.
Sau khi vào cung, Sầm Văn Kinh được thái giám dạy dỗ đổi tên thành Kinh Trập. Đến năm mười tuổi, khi các cung đi tuyển người mới, cậu đã chủ động tiến cử mình với Trần Minh Đức. Trần Minh Đức cuối cùng cũng nhận cậu, từ đó về sau, Kinh Trập vẫn luôn sống tại Bắc Phòng.
Quá khứ của Kinh Trập vô cùng rõ ràng, dù không phái người đi tra xét thì cũng đã đủ sạch sẽ.
Ninh Hoành Nho vẫn còn nhớ, sự hứng thú của Cảnh Nguyên Đế đối với Kinh Trập bắt đầu nhen nhóm từ vài tháng trước.
Ngày hôm đó, vừa khéo là ngày giỗ của Từ Thánh Thái hậu.
Hằng năm cứ đến ngày này, Ninh Hoành Nho lại lo lắng không yên, chỉ sợ kẻ nào không có mắt lại xông ra mạo phạm Hoàng đế đúng lúc này. Tính tình Cảnh Nguyên Đế vốn không tốt, một khi bạo phát, ai biết được có còn giữ nổi mạng hay không?
Cả tòa hoàng thành cổ kính, mục nát, thấm đẫm những ký ức u tối, kẻ sống ở trong đó rất dễ bị nó nuốt chửng. Hoặc giả là cùng nó trầm luân, trở thành những con quái vật khô khan, chết lặng.
Cảnh Nguyên Đế chính là con ác thú được thai nghén từ tòa thành cổ xưa này. Khi hắn đăng cơ, bản tính bạo ngược mang lại chỉ toàn là hủy diệt.
Chỉ là, vị vương giả nắm quyền trượng trong tay ngồi trên ngai vàng kia, thân xác ngưng kết từ oán hận và nợ máu lúc nào cũng tỏa ra hàn khí, trông càng giống một bức tượng đá đang âm thầm mục rữa không tiếng động.
Ninh Hoành Nho kính sợ sự chết chóc lan tràn trong im lặng ấy. Chỉ cần lại gần một chút, dường như cũng sẽ bị sự u ám hung tàn kia lôi kéo, dễ dàng bị xé thành từng mảnh vụn.
Gã nơm nớp lo sợ túc trực bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, ngày qua ngày chăm chú nhìn vào pho tượng đá trên ngai vàng.
"Đi tra xem, hôm nay kẻ nào ở Thừa Hoan Cung ra ngoài làm việc."
Vào đúng ngày giỗ, Cảnh Nguyên Đế rốt cuộc cũng hiện thân lên tiếng, ngón tay lơ đãng lau chùi.
Máu tươi đỏ thẫm như thứ thuốc nhuộm phết lên, thấm vào từng kẽ hở, sắc màu rực rỡ thiêu đốt trên làn da trắng lạnh. Có một thoáng, Ninh Hoành Nho ngỡ rằng pho tượng chết lặng kia dường như đã sống lại.
"Tra thêm cả một tên tiểu thái giám ở Bắc Phòng... tên là Kinh Trập."
Cảnh Nguyên Đế đã nảy sinh hứng thú với một người, một việc nào đó.
Đối với Ninh Hoành Nho, đây tất nhiên là chuyện tốt.
Gã chỉ sợ bệ hạ cứ vô tâm vô tình mãi như thế này, đến mức ai lại gần cũng bị đông cứng. Chỉ là, đối với người hay vật được Cảnh Nguyên Đế để mắt tới kia, thì chưa chắc đã là phúc.
Bởi vì bất cứ ai khiến Cảnh Nguyên Đế cảm thấy "thú vị", kết cục đều chẳng mấy tốt đẹp.
Kinh Trập bảy tuổi vào cung, nguyên nhân vào cung, người tiếp nhận, làm sao đến được Bắc Phòng... tất cả ngọn nguồn sự việc rất nhanh đã được trình lên bàn của Đế vương.
Ngón tay Cảnh Nguyên Đế gõ nhẹ lên một cái tên.
"Trần An?"
Đây là Đại thái giám chịu trách nhiệm quản lý lứa tiểu thái giám vào cung năm Kinh Trập vào hoàng đình.
Ninh Hoành Nho khom người đáp: "Trần An mắc bạo bệnh vào năm kia, đã qua đời rồi ạ." Đầu óc gã xoay chuyển cực nhanh, lập tức hiểu được vì sao Hoàng đế lại hỏi như vậy, bèn nói tiếp: "Mỗi năm vào sinh thần của Trần An, Kinh Trập đều gửi cho Trần An một phần lễ, quan hệ giữa hai người này trước giờ vẫn luôn không tệ ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!