Chương 1: Chứng thèm khát tiếp xúc da thịt

"Ngươi nghe nói gì chưa? Càn Minh Cung lại lôi ra thêm mấy thi thể nữa, ngoài điện toàn là máu."

"Ngươi điên rồi, nói mấy chuyện đó làm gì?"

"Nghe nói trước điện lại sắp điều người qua, chẳng phải sợ rằng..."

"Xì, chuyện này cũng đến lượt chúng ta lo sao? Ngươi đúng là lo xa quá rồi."

Dưới bóng cây râm mát, hai tiểu thái giám tụm lại nói chuyện, cố gắng hạ giọng, sợ bị người khác nghe thấy.

Buổi chiều không có việc gì, chuyện phiếm đàm tiếu là lẽ thường tình, nhưng người mà họ nhắc đến lại là vị kia, nên câu chuyện bỗng trở nên khác biệt. Lẽ ra, ở bất kỳ nơi nào khác, bọn họ cũng phải cẩn thận lời nói, chẳng dám hé môi dù chỉ một câu, nhưng đây lại là Bắc Phòng.

Vài dãy nhà nhỏ, bị che khuất trong chốn cung đình xa hoa lộng lẫy này, trông thật sự chẳng mấy bắt mắt. Bên ngoài sân viện là một con ngõ dài hun hút, ngăn cách ánh sáng và bóng tối.

Rất ít người lui tới Bắc Phòng, ngoài những thị vệ tuần tra, chỉ có Minh ma ma phụ trách trông coi nơi này và Đại thái giám Trần Minh Đức, cùng với vài cung nhân chạy vặt dưới trướng.

Vì ở xa, nên tin tức cũng đến chậm hơn.

Chuyện mà Trường Thọ và Vô Ưu vừa nhắc đến, đã là chuyện của bốn năm ngày trước rồi.

"Bắc Phòng ít việc, cũng chẳng có tranh quyền đoạt lợi," Vô Ưu quả nhiên như tên gọi của cậu ta, là kẻ thích sự an nhàn, "chẳng lẽ ngươi còn muốn ra ngoài ư?"

Trường Thọ hơi đỏ mặt, cãi lại: "Ai giống ngươi chứ, chả có tí dã tâm nào. Ai mà cam lòng ở cái nơi này cả đời?"

Một bóng người lướt qua hành lang, xách theo vài bộ quần áo vừa giặt xong, vừa vặn lọt vào mắt Vô Ưu.

Vô Ưu giơ tay chỉ: "Kìa, kia chẳng phải có một kẻ sao?"

Đó là Kinh Trập.

Kinh Trập là người lớn tuổi nhất trong số bọn họ, đã mười chín rồi.

Nghe Đại thái giám Trần Minh Đức kể lại, ban đầu khi tuyển chọn tiểu thái giám, ai nấy đều không muốn đến cái chốn tồi tàn là Bắc Phòng, chỉ riêng Kinh Trập lại là người đầu tiên chủ động tiến đến, van xin Trần Minh Đức chọn cậu.

Trần Minh Đức quản lý Bắc Phòng, ngoài Minh ma ma thì ông là người có quyền nhất, trong lòng đương nhiên có chút toan tính.

Kinh Trập có tướng mạo xinh đẹp.

Trong đám tiểu thái giám năm đó, cậu được xem là nổi bật. Với dung mạo như thế, tiểu thị quan này muốn tìm một chỗ tốt trong cung cũng dễ dàng, cớ sao lại chủ động xin đến Bắc Phòng?

Chỉ là lúc đó, trong đôi mắt đứa trẻ này che giấu một cảm xúc khó hiểu, chỉ cần khẽ chớp, đôi mắt trong veo ấy lại như phủ một lớp sương mù.

Trần Minh Đức động lòng, rốt cuộc cũng giữ cậu lại.

Chỉ là không ngờ, đã qua ngần ấy năm, Kinh Trập vẫn an phận ở lại Bắc Phòng, khác hẳn với mấy đứa cố gắng vươn ra ngoài, cứ như thể cậu mong muốn bén rễ nảy mầm trên mảnh đất hoang tàn này vậy.

Kinh Trập đi thẳng đến giếng nước, mất chút thời gian giặt giũ xong xuôi quần áo, rồi lại mang chúng về.

Trên đường gặp Trường Thọ, cậu ta cười tủm tỉm chào hỏi Kinh Trập, rồi nói: "Đức gia gia tìm ngươi đấy."

Trần Minh Đức năm nay đã bốn mươi sáu tuổi, cộng thêm thân phận của ông, câu xưng hô đó cũng là hợp lẽ.

Kinh Trập cảm ơn, xách thùng gỗ bước tiếp.

Trường Thọ liếc mắt nhìn, bên trong thùng là bộ quần áo màu xanh đậm, là y phục của một vị tài nhân cao tuổi ở Bắc Phòng. Lẽ ra vài ngày phải có cung nữ giặt giũ một lần.

Chỉ là các cung nữ ở Bắc Phòng khá lười biếng, thỉnh thoảng quên mất, mà những chủ tử trên danh nghĩa của Lãnh cung này cũng không sai bảo được ai, chỉ có Kinh Trập, cái kẻ hiền lành tốt bụng này, mới lần lượt xách đi giặt giúp.

Ngay cả trong những ngày đông giá rét này, cũng không hề ngoại lệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!