Chương 8: (Vô Đề)

- Chuyện... chuyện gì thế hở mày?

Thấy tôi làm thinh, nó nheo mắt:

- Nàng... nàng Stéphanette ày de rồi hở?

- Ừ.

Hồng Hà hỏi trêu, không ngờ tôi lại gật đầu thật. Nên nó tròn mắt:

- Mày... mày không xạo đấy chứ?

Tôi buồn bã:

- Nàng sắp lấy chồng rồi.

- Sao... mày biết?

- Tao đoán.

- Chuyện... chuyện quan trọng như vậy đâu thể đoán mò được.

Tôi mím môi:

- Nhưng mà tao đoán được.

Rồi tôi kể cho nó nghe những gì Minh Hoa nói với tôi. Tôi còn đọc thơ minh họa:

"Người con gái ấy lấy chồng...".

Nghe xong, Hồng Hà cười hô hố:

- Mày... mày quá bi quan.

- Bi quan?

- Ừ!

- Hồng Hà gật gù

- Biết... biết đâu con nhỏ Minh Hoa kia yêu mày. Nó... nó phao tin bậy bạ để mày bỏ nhỏ Quyên và chuyển hướng tình cảm sang nó đó thôi.

Tôi đực mặt nghe Hồng Hà giải thích, lòng nửa tin nửa ngờ. Tôi không nghĩ Minh Hoa có cảm tình đặc biệt với tôi. Nếu có, tôi biết ngay. Xưa nay Minh Hoa chẳng để lộ một dấu hiệu gì đáng nghi cả. Nhưng giả như nó yêu tôi thật, tôi cũng không dám đáp lại. Thằng Bá đã đe tôi rồi:

"Chớ dại dột tiến xa hơn".

Nhớ biệt danh Sát thủ hoa hồng Bá ký dưới bức thư, tôi muốn rợn tóc gáy.

Tuy vậy, những điều Hồng Hà nói không phải hoàn toàn vô lý. Tôi không rõ Minh Hoa căn cứ vào đâu để bảo nhỏ Quyên có bạn trai. Tôi không tin Minh Hoa cố tâm gạt tôi nhưng tôi ngờ rằng nó trông gà hóa cuốc rồi suy diễn lung tung.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Hồng Hà giúp tôi lấy lại tinh thần. Tôi đã thôi ủ rũ. Chiếc chồi non mơ mộng trong hồn tôi đã xanh tươi trở lại. Tôi thấy cuộc đời toàn một màu hồng. Tôi muốn ôm choàng cả thế giới trong tay. Tôi tưởng tôi là Xuân Diệu:

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!