Chương 7: (Vô Đề)

- Mày... mày có chuyện gì vui thế?

Tôi chối phắt:

- Có chuyện gì đâu!

- Mày... mày đừng giấu tao!

Hồng Hà vừa nói vừa nhìn tôi chằm chằm. Thấy tôi làm thinh, nó lại dò dẫm:

- Mày... mày đang thương con nhỏ nào phải không?

- Bậy.

Hồng Hà vẫn không chịu nhận là mình bậy, lại hỏi:

- Em... em thằng Đông Anh hở?

Nó hỏi mặc nó, tôi im ru.

- Em... em thằng Bội hở?

Trời đất, không hiểu thằng cà lăm này căn cứ vào đâu mà nghĩ rằng tôi thương hoa khôi sún răng trường Sao Mai!

Lần này không những không trả lời, mặt tôi sa sầm xuống.

Hồng Hà chứng tỏ không ai lì lợm bằng nó. Bất chấp sự phật ý của tôi, nó quyết tìm ra sự thật đến cùng:

- Hay... hay em thằng Diên?

Thấy tôi vẫn không buồn nhếch mép, Hồng Hà ngó sững tôi một hồi tồi reo lên:

- A, vậy... vậy là em thằng Minh Khôi rồi?

Tới đây thì tôi hết chịu đựng nổi.

- Em thằng Minh Khôi cái đầu mày!

- Tôi quắc mắt gầm gừ

- Con nhỏ tao thương không phải em gái đứa nào hết!

Thấy tôi trúng kế, Hồng Hà sáng mắt, hỏi dồn:

- Chứ... chứ nó là ai?

- Nó là con cha mẹ nó!

Hồng Hà nhăn mặt:

- Cha... cha mẹ nó là ai?

- Là con ông bà nó!

- Tôi hừ mũi

- Mày đừng hòng gài bẫy tao!

Thấy âm mưu bị bại lộ, Hồng Hà cười hì hì:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!