Chương 2: (Vô Đề)

Cô nhân viên bàn giấy bảo tôi ghi tên thi xếp lớp. Thấy mấy ông Tây bà đầm lượn qua lượn lại trước mặt, tôi sợ run, xin được khỏi thi:

- Cô cứ xếp em vào lớp thấp nhất.

- Lớp thấp nhất là lớp vỡ lòng.

- Dạ, em học lớp vỡ lòng cũng được.

Cô nhân viên ngó sửng tôi:

- Lớp đó chỉ dành cho các em bé bảy, tám tuổi em à.

Tự nhiên tôi thèm được nhỏ đi mười tuổi kinh khủng. Để được vào học lớp vỡ lòng. Để khỏi thi cử lôi thôi. Thi xếp lớp, ông Tây hỏi, tôi có hiểu quái gì đâu mà đáp.

Xưa nay học tiếng Pháp, tôi khá môn luận văn, giỏi môn văn phạm, siêu đẳng khi phân tích từ và câu, và nhớ gần như toàn bộ cách chia các động từ bất quy tắc. Còn môn vấn đáp tôi chỉ đáng xếp vào lớp vỡ lòng với các em bảy, tám tuổi.

Tôi ấp úng:

- Trên lớp vỡ lòng là lớp gì hở cô?

- Trên lớp vỡ lòng là lớp một.

Tôi liếm môi:

- Vậy cô cho em vào lớp một.

- Không được!

- Cô nhân viên lắc đầu.

- Được mà cô!

- Tôi năn nỉ

- Em hứa sẽ không chọc ghẹo, không bắt nạt các em bé cùng lớp! Thậm chí có bé nào mắc ị, em sẵn sàng dẫn bé...

Thấy tôi giơ tay lên chuẩn bị thề, cô nhân viên liền cắt ngang lời cam kết long trọng của tôi:

- Ở bên trường Việt, em học lớp mấy?

- Dạ, lớp mười hai.

- Vậy là em đang học cuốn Mauger 2?

Tôi run lên, linh cảm có điều chẳng lành:

- Dạ.

- Vậy tôi xếp em vào lớp tám.

Tôi nhảy dựng như bị ong đốt:

- Í, không được đâu cô ơi. Em học Mauger 2 nhưng học dở nhất lớp đó cô. Trình độ em chỉ ngang cuốn Le Francais élémentaire à.

Thấy tôi sắp sửa lăn đùng ra bất tỉnh, cô nhân viên nhượng bộ:

- Vậy tôi xếp em vào lớp bảy.

Tôi trả giá:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!