Chương 10Sáng hôm sau, tôi vào lớp với bộ mặt hầm hầm. Nhìn bộ mặt của tôi, người tinh ý sẽ biết là tôi sắp giết người. May mà trên đường đến trường tôi không gặp tay cảnh sát nào. Hồng Hà không phải là cảnh sát. Nhưng nó vẫn nhận thấy sự đằng đằng sát khí đang bốc ra ngùn ngụt trên mặt tôi.
Nó giật chéo áo tôi, giọng lo lắng:
- Có... có chuyện gì thế hở mày? Tôi thu nắm đấm:
- Thằng Đông Anh đâu? Hồng Hà đảo mắt một vòng khắp lớp:
- Nó... nó chưa tới. Hồng Hà lại nhìn đăm đăm vào mặt tôi, hoang mang hỏi:
- Mày... mày tìm nó làm gì? Tôi nghiến răng ken két:
- Giết nó!
Hồng Hà giật nảy:
- Mày... mày nói chơi hở?
- Nói thật! Tôi buông một câu lạnh lẽo, rồi trước bộ mặt nghệt ra của Hồng Hà, tôi quay mình vù thẳng ra cổng. Đông Anh chưa đến, tôi đón trước cổng trường thế nào cũng tóm được nó. Tôi nghĩ bụng và không đầy một phút sau, Đông Anh đã chứng minh là tôi nghĩ đúng.
Đang lò dò từ xa đi tới, thấy tôi đứng lảng vảng trước cổng, Đông Anh hơi mất tự nhiên.
- Sao chưa vào lớp hở mày?
- Nó ngượng ngập hỏi. Tôi mím môi:
- Tao đợi mày.
- Đợi tao?
- Đông Anh giật mình
- Đợi tao làm gì?
- Giết mày chứ làm gì!
Tôi rít qua kẽ răng, và ngay trong lúc đó tôi có cảm tưởng tôi xứng với biệt danh Sát thủ hoa hồng hơn là thằng Bá. Đông Anh bước lui một bước:
- Mày nói gì nghe ghê thế?
- Chả có gì ghê cả! Tội trạng của mày đáng phải xử như vậy! Tôi nói, và chồm người tới trước, tôi nắm lấy cổ tay Đông Anh.
- Tại sao hôm qua mày gạt tao?
- Vẫn giọng rin rít, tôi bắt đầu tra khảo. Đông Anh ngơ ngác:
- Tao gạt mày chuyện gì đâu! Tôi hừ mũi:
- Thế hôm qua mày đã nói với người yêu của tao rằng bài thơ đó do chính tao sáng tác chưa? Đông Anh ấp úng:
- Ờ, ờ, chưa. Sự thú nhận của Đông Anh khiến tôi muốn lộn ruột.
Đông Anh không chịu chứng minh bài thơ đó là của tôi hèn gì tối hôm qua gặp tôi, nhỏ Quyên vẫn chẳng thèm cảm động mảy may. Thậm chí nó còn không biết tại sao mấy ngày nay tự dưng tôi đột ngột biến mất, không buồn ôm tập đến học chung với nó. Tôi cắm mắt vào mặt Đông Anh, giọng bốc khói:
- Thế hôm qua sau khi rời khỏi quán nước, mày đi đâu? Trước cơn cuồng nộ của tôi, Đông Anh vẫn tỏ ra bình tĩnh. Nó đáp, giọng thật như đếm:
- Tao đến nhà người yêu của mày.
- Láo!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!