Chương 6: (Vô Đề)

Trans: Ninh Ninh

Beta: Nguyệt Nguyệt

Hoắc Cẩn Hành trước dù cho núi có lở cũng không biến sắc, giờ đây liền trở mặt luôn. Nhiệt độ trong bồn dâng lên, hai chân bên thắt lưng Diệp Linh Ngân dần dần thu lại. Cô từng học múa, thân hình dẻo dai mềm mại, hai chân cô quấn lấy hông Hoắc Cẩn Hành, da thịt kề sát, không chút kẽ hở.

Một giây sau, Diệp Linh Ngân đau đến nỗi phải nhíu mày.

Bàn tay lớn bóp chặt giữa hai chân cô, khuôn mặt Hoắc Cẩn Hành tái mét. Một trận bão tố ập đến.

"Ai dạy em cái này hả?" Người đàn ông nghiêm nghị hỏi, dáng vẻ lạnh lùng ngay lập tức nổi giận.

Da Diệp Linh Ngân trắng trẻo mà thanh tú, bắp đùi bị Hoắc Cẩn Hành bóp chặt ửng đỏ lên.

Đau. Cô kêu lên một tiếng, âm thanh yếu ớt tựa như thủy tinh mong manh dễ vỡ, cần được nâng niu trong lòng bàn tay.

Trong phút chốc, Hoắc Cẩn Hành thấy mình không giữ được lý trí. Lúc này Diệp Linh Ngân ngồi sát bên thềm đá, hai cánh tay chống hai bên sườn, nếu không thu chân lại, anh vừa nhúc nhích thì Diệp Linh Ngân nhất định sẽ bị lực đẩy ngã.

Buông chân ra.

Diệp Linh Ngân hơi động đậy, không biết vô tình hay cố ý, chỗ chân kề sát thắt lưng anh, khi sắp thả ra, thì cô đột nhiên nhíu chặt mày:

"Từ từ từ từ đã! Chân em bị chuột rút rồi."

Cuối cùng, mặt Hoắc Cẩn Hành bình ổn lại, cứ thế ôm cô xuống.

Hai tay anh xốc nách cô, dùng sức rất lớn, Diệp Linh Ngân kêu to:

"Anh định ghì chết em à?"

"Em không biết mình đang làm cái gì à?" Người đàn ông lạnh lùng quát, ánh mắt sắc bén, một luồng khí mạnh mẽ nghiêm túc suýt nữa thì khiến Diệp Linh Ngân đầu hàng.

Cô nắm chặt ngón tay, trong lòng âm thầm lấy thêm dũng khí cho bản thân:

"Là hot trên mạng thôi, tò mò thử xem thế nào thôi mà."

Hoắc Cẩn Hành nhìn kỹ cô dò xét xem câu này là thật hay giả. Ánh mắt Diệp Linh Ngân rất sáng, không hề né tránh.

Đôi mắt đào hoa thu hút người ta, lại vô cùng sạch sẽ, khi đối diện anh luôn có dáng vẻ trẻ con chưa trưởng thành, ham chơi, bám người khiến người ta nghĩ rằng, sự riêng tư mập mờ không hề liên quan tới cô ấy.

Cử chỉ của cô chỉ là vô tâm, lúc anh mở miệng dạy dỗ cô thì ngược lại lộ ra ý nghĩ xấu.

Diệp Linh Ngân không bỏ qua từng sự thay đổi rất nhỏ trên khuôn mặt anh, nỗi buồn đúng lúc dâng lên, mới run rẩy vươn tay ra:

"Anh, sao anh lại giận thế?"

"Từ nhỏ đến lớn quan hệ giữa anh với em luôn tốt, nên mới thích ở gần anh mà." Không đợi Hoắc Cẩn Hành trả lời, cô liên tục xin lỗi, thái độ rất nghiêm chỉnh.

Em biết sai rồi.

Nhưng lần sau vẫn dám.

"Sau này không được tự tiện chạm vào anh." Hoắc Cẩn Hành cảnh cáo cô, rồi bước lên, chỉ chừa lại cho cô bóng dáng lạnh lùng:

"Bao giờ ngâm đủ rồi, thì lại ra."

Giọng điệu kia của anh dường như đang nói:

Bao giờ lạnh rồi thì mới được ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!