Chương 29: (Vô Đề)

Trans: Jindo87

Beta: Nguyệt Nguyệt

Từ lúc mọi người nghe tin Trì Khuynh bị đưa vào phòng tắm riêng trong phòng ngủ Nữ hoàng thì vội vàng chạy tới cứu người. 

Diệp Linh Ngân chạy vào đại sảnh, nhìn quanh một vòng rồi lẩm bẩm:

"Lạ thật, không có ai cả, chắc là không nhầm đâu nhỉ."

Trong tầm mắt không thấy một ai, cô bắt đầu nghi ngờ bản thân đi tìm nhầm địa điểm. 

NPC không cho người lạ tiến vào, chắc là tổ chương trình cố ý chỉ định nhiệm vụ cho từng người. Diệp Linh Ngân yên lặng quan sát, bắt đầu tìm xung quanh xem có  giấu cơ quan nào không. 

Khi cô định nhấc cái bình sứ Thanh Hoa lên để kiểm tra thì phát hiện cái bình này đã bị gắn cố định, không thể di chuyển. 

Diệp Linh Ngân hớn hở, thật không ngờ, đây chính là món đồ chủ chốt cần tìm. 

Cô học theo tình tiết trong các bộ phim truyền hình, cầm cái lọ xoay trái xoay phải, khi xoay sang trái, trong cái bình lộ ra một thẻ nhiệm vụ:

"Hãy viết ra 10 bài thơ có từ Hoa."

Diệp Linh Ngân vội vàng chạy tới bàn tìm giấy và bút.

Trong ống kính máy quay, cô gái mặc váy màu xanh da trời đang ngồi yên tĩnh bên chiếc bàn gỗ màu đỏ nâu, tay cầm bút tập  trung viết thơ.

Trong hoàn cảnh như vậy, có rất nhiều việc dễ dàng ảnh hưởng tới tâm trạng của người chơi, nhưng Diệp Linh Ngân vẫn luôn không hề ngừng bút, dường như mọi thứ xung quanh không hề ảnh hưởng tới cô vậy. 

Đạo diễn ngồi sau màn hình vỗ tay cười lớn:

"Thật không ngờ cô ấy thực sự biết viết thư pháp."

Đạo diễn tán thưởng không phải chỉ vì cô biết viết bút lông, mà tư thế ngồi, tư thế cầm bút và nét bút của Diệp Linh Ngân chắc chắn đã được học rất cẩn thận nghiêm túc.

Chữ của cô không yêu kiều uyển chuyển như những cô gái khác mà rất phóng khoáng, mềm mại mà đanh thép. 

Khi tập này được trình chiếu chắc khán giả sẽ rất thích thú với màn trình diễn thư pháp này của cô. 

Một tiên nữ tài sắc vẹn toàn ai mà không yêu chứ!

Đạo diễn cười ha ha nhìn sang vị đại boss ngồi bên cạnh, chỉ thấy vẻ mặt của người đàn ông cao lãnh mặt lạnh ngồi đó dường như dịu dàng hơn, đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, tự khen ngợi bản thân vì đã đưa ra một quyết định đúng đắn.

Hoắc Cẩn Hành yên lặng nhìn cô gái trên màn hình và những bài thơ cô viết, khóe môi nhếch lên cười.

Thư pháp của Diệp Linh Ngân đúng là được một giáo viên chuyên nghiệp dạy, học một thời gian cô thấy thích nên cố ý bắt chước theo nét chữ của anh, dần dần kết hợp nét chữ của cả hai trở thành nét chữ phóng khoáng mà mềm mại như hiện tại. 

Tất cả mọi việc cô làm đều có hình bóng của anh, nghĩ đến đây, Diệp Linh Ngân khẽ nhếch môi cười. 

Tình cảm cô dành cho anh, có lẽ là ngưỡng mộ.

Diệp Linh Ngân đắm chìm trong tình tiết của trò chơi, hoàn toàn không biết hậu trường đã xảy ra chuyện gì, khi viết xong 10 bài thơ, các nhân viên bí mật lập tức khởi động cơ quan bí mật, một cánh cửa đá từ từ mở ra. Nhìn thấy vậy, Diệp Linh Ngân vội vàng bỏ lại giấy bút đi tới tìm hiểu.

Cửa mở ra, bốn phía đều là khói mù mịt, bên tai vang lên tiếng nước chảy róc rách, địa đạo tối thui, Diệp Linh Ngân phải dựa vào âm thanh mới phân biệt được vị trí, mò mẫm bám vách tường đi được vài bước, cô đột nhiên hiểu ra. 

Khi cô tìm thấy Trì Khuynh thì sững sờ ngây người. 

Buổi sáng rõ ràng vẫn còn mặc một thân quần áo trắng phẳng phiu như công tử bất phàm, bây giờ đã bị lột sạch hai lớp quần áo, trên người chỉ còn lại lớp lụa trắng, cơ bụng gợi cảm lúc ẩn lúc hiện, giọt nước trên má lăn dài theo cằm xuống cổ. 

Trì Khuynh đứng trong suối nước nóng, nước ngập đến thắt lưng, hai tay bị xích lại, nửa thân trên lộ ra trong ống kính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!