Chương 28: (Vô Đề)

Trans + edit + Beta: Nguyệt Nguyệt

(*: có nghĩa là người đi du lịch đường xa, hoặc tuyển chồng)

Rất nhanh, Diệp Linh Ngân xách theo túi xách đi ra, đưa thẻ chính cho anh, lại nói lời cảm ơn lần nữa: Cảm ơn.

Đây chắc là lần Diệp Linh Ngân mua sắm nhanh nhất, ghi chú quẹt thẻ chỉ có một lần, túi xách cũng chỉ có một cái, dường như chỉ mua một thứ kia.

Anh giúp em cầm?

Anh chủ động mở miệng.

Diệp Linh Ngân thay đổi tay cầm túi, hơi hơi mỉm cười:

"Không cần, tự em cầm là được."

Lịch sự từ chối ngược lại làm cho Hoắc Cẩn Hành cảm thấy không tốt, rõ ràng trước kia ra ngoài, túi xách của chính cô đều phải ném cho anh.

Ánh mắt dừng trên túi xách, Hoắc Cẩn Hành cuối cùng cũng không truy hỏi, đi cùng cô ra khỏi trung tâm thương mại.

Thời tiết tháng tư dần dần ấm lại, nhưng đến ban đêm vẫn lộ ra sự lạnh lẽo, gió thổi qua, gió lạnh vun vút bay vào cổ.

Nắm tay giơ lên bên môi, Diệp Linh Ngân nhớ đến việc đeo khẩu trang không thể hà hơi, lại buông xuống.

Lạnh à? Hoắc Cẩn Hành nắm lấy mu bàn tay cô thì ấm, một động tác tùy ý đều làm tinh thần của Diệp Linh Ngân mất khống chế nửa nhịp.

Thời khắc bàn tay to phủ lên đó, cũng theo đó truyền đến nguồn nhiệt rõ ràng như vậy, tim đập cũng nhanh hơn từng nhịp.

Cô sợ lạnh, khi còn nhỏ đã thích ở bên người Hoắc Cẩn Hành, sau đó ra ngoài luôn thích để Hoắc Cẩn Hành dắt cô đi, bởi vì tay của người kia luôn là ấm áp lại tràn ngập cảm giác an toàn.

"Ngân Ngân, ngẩn người gì thế?"

Không. Chính là bỗng nhiên cảm thấy chính mình khi còn nhỏ rất có dự kiến trước, sớm để anh dưỡng thành thói quen, thế cho nên sau này thậm chí đến tận bây giờ, chỉ cần cô vừa kêu lạnh, Hoắc Cẩn Hành đều sẽ nắm lấy tay cô.

Tuy cô hiểu rõ, cái động tác này ở trong lòng Hoắc Cẩn Hành không có ý tứ ái muội, nhưng cô vẫn sẽ bởi vậy mà động lòng không thôi như cũ.

Nhưng trong vài giây Diệp Linh Ngân do dự kia, Hoắc Cẩn Hành dường như đọc hiểu thâm ý từ trong ánh mắt của cô, ngay sau đó buông tay ra, nhẹ giọng nói: Xin lỗi.

Trong nháy mắt kia dường như có chỗ trống lạnh băng nhào lên trán, hoàn toản thổi cho người ta thanh tỉnh. Diệp Linh Ngân nắm chặt ngón tay, đầu ngón tay cắm rất sâu vào thịt trong lòng bàn tay, áp xuống sự hờn dỗi trong ngực.

Hoắc Cẩn Hành có chút ảo não.

Hành vi vừa rồi là do anh suy xét không chu toàn.

Diệp Linh Ngân có tâm tư không đúng với anh, cho dù là động tác gì, anh cũng nên chú ý đúng mực.

Lý trí giúp anh giải thích hết các logic về hành vi của mình, nhưng mỗi lần vừa thấy cô nhíu mày, thì cái gì cũng đã quên.

Hôm nay đặt nhà hàng mà Diệp Linh Ngân thích nhất, đồ ăn trên bàn cơm cũng đều là dựa theo khẩu vị của cô.

Những ngày tháng trước mười tuổi không chấp nhận được cô kén ăn, chọn khẩu vị, cho nên sau này ở chung với Hoắc Cẩn Hành, yêu thích của cô hầu như là tùy anh.

Nhưng cũng có chút không thể chấp nhận đồ ăn, dưới loại tình huống này hai người nhân nhượng nhau, chậm rãi dưỡng thành khẩu vị gần như giống nhau.

Sau bữa tối, Hoắc Cẩn Hành nói muốn đưa cô về Lan Đình Thủy Tạ, nghe ý tứ, anh vẫn là không ở đó.

Diệp Linh Ngân càng muốn đối nghịch:

"Em không nói muốn về Lan Đình Thủy Tạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!