Trans: Thanh Thảo
Beta: Nguyệt Nguyệt
Thời gian dường như ngừng lại.
Hơi thở nhẹ nhàng dây dưa phả ở bên tai, đôi mắt sâu thẩm của người đàn ông hiện lên một tia luống cuống.
Mùi hương thơm ngát, khuôn mặt quyến rũ, mỗi một chỗ trên người cô đều tỏa ra sức quyến rũ câu người, nhưng…
Bộ dáng này không nên xuất hiện ở trước mặt anh.
Hai tiếng bước chân hỗn loạn, Hoắc Cẩn Hành thùi về phía sau kéo khoảng cách, ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ cảnh cáo xa lạ:
"Linh Ngân, không được qua đây."
Cánh tay vốn dĩ giơ lên trên không bỗng rũ xuống, ánh mắt của Diệp Linh Ngân dừng ở trên mặt anh:
"Em đáng ghét đến như vậy sao? Em chạm một chút mà anh hận không thể cách em ba thước."
"Đây không phải là chuyện em nên làm."
Anh trả lời.
"Vậy anh cảm thấy em nên làm gì? Em rõ ràng nảy sinh tình cảm nam nữ với anh, nhưng phải giả vờ duy trì mối quan hệ anh em với anh sao?" Diệp Linh Ngân tiến về phía trước một bước, làn váy lộng lẫy đung đưa che đi bàn chân của cô.
"Hoắc Cẩn Hành, em không có đùa giỡn với anh."
Nụ cười trên mặt cô phai đi, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc:
"Là một người trưởng thành hai mươi bốn tuổi, em có đủ khả năng phán đoán và suy nghĩ riêng, em biết phân biệt rõ cái gì là tình thân, tình bạn và tình yêu."
"Đây chẳng qua là suy nghĩ của em!"
Anh lớn tiếng cắt ngang, ánh mắt anh lạnh lùng như kim châm.
Diệp Linh Ngân cố chấp tranh cãi:
"Anh chưa thử thì làm sao biết mình sẽ không thích em?"
"Ai sẽ thích một đứa trẻ mình nuôi lớn?" Hoắc Cẩn Hành chợt phản bác, anh giận dữ.
Đây là một suy nghĩ bảo thủ! Diệp Linh Ngân bị logic bảo thủ của anh chọc giận:
"Không phải chúng ta chỉ kém nhau tám tuổi thôi sao, anh coi như là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau không được sao?"
Đột nhiên cãi vã, Hoắc Cẩn Hành nắm chặt tay thành nắm đấm, giống như anh không biết dạy dỗ cô như thế nào, anh liền vội vàng đóng sầm cửa lại:
"Em tự mình bình tĩnh đi."
Nhưng anh đã quên, cái gọi là hành vi xúc động, là bao gồm việc suy nghĩ của bản thân không có cách nào bình tĩnh và vội vàng trốn tránh.
Diệp Linh Ngân đứng tại chỗ, cô nhìn cánh cửa mở ra rồi khép lại đến khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất.
Ngay cả vest anh cũng quên lấy đi.
Sau khi Hoắc Cẩn Hành rời đi, cô ngồi ở trên giường rất lâu, liên tục nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, cô tức giận đến mức đập bàn.
Ngày hôm sau, Hoắc Cẩn Hành rời khỏi Lan Đình Thủy rất sớm, Diệp Linh Ngân tỉnh lại không thấy người, một mình cô đợi ở nhà cả ngày, không có việc gì làm cô liền lướt Weibo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!