Chương 23: (Vô Đề)

Trans: Pineapple

Beta: Nguyệt Nguyệt

"Diệp Linh Ngân, không phải tất cả mọi người đều may mắn như cô, tùy tiện cầu cứu thì có người nguyện ý đưa cô về nhà, cẩn thận che chở."

Giống như bữa tiệc vừa rồi, cho dù Uông tổng khi nhìn thấy Diệp Linh Ngân hận không thể nhìn chằm chằm vào cô, nhưng ngại tin đồn cô và Hoắc Cẩn Hành không dám động tay động chân.

"Cô đang không cam lòng sao?"

Diệp Linh Ngân bỗng nhiên hỏi một cách thẳng thắn.

Ánh mắt Thư Tình né tránh khi nghe được câu này bị cô mẫn cảm bắt được. Diệp Linh Ngân đưa tay lên chóp mũi, cười nhạo:

"Cô có cái gì không cam lòng."

"Ban đầu cô bảo tôi đi cầu cứu, tự mình ở lại canh gác, chẳng qua là sợ thất bại." Thành công, tất cả chúng ta đều được cứu, bị bắt trở lại là một mình tôi bị trừng phạt.

"Mặc dù khi đó tuổi tác cô không lớn, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu bất cứ điều gì:"Những điều cô sợ hãi, tôi đã làm, kết quả cuối cùng là tốt hay xấu, đương nhiên là tôi phải chịu.Hôm nay giúp cô, chẳng qua là niệm trong hoàn cảnh lúc trước như vậy, cô đúng là đối với tôi đã rất tử tế.

"Hoàn cảnh càng tồi tệ, ân huệ nhận được càng có vẻ đặc biệt quý giá, nhưng:"Không có lần sau.Thư Tình, tạm biệt."

Cô ấy đã thoát khỏi bóng tối và quên đi nỗi sợ hãi, và hôm nay ngay cả khi cô ấy chính thức nói lời tạm biệt với những người trong quá khứ.

Diệp Linh Ngân rời đi, cái bóng bao của cô biến mất, Thư Tình xoay chuyển phương hướng, cả người không còn sức lực dựa vào tường, lồng ngực phập phồng khó nén cảm xúc dao động.

Cô ấy biết…

Năm đó bị mắc kẹt trong một thị trấn nhỏ khép kín, một số người bị tra tấn vì phản kháng, một số người đầu hàng vì sợ hãi như một thế lực ác, và một sức sống giống như cỏ, không bao giờ bỏ cuộc.

Khi vô tình biết được trong trấn xuất hiện khách nước ngoài, nội tâm rục rịch nhưng không dám hành động. Hy vọng được cứu là xa vời, rất có thể cầu cứu thất bại bị bắt trở về, đến lúc đó không tránh khỏi một trận đánh đập, xuống tay cô một chút có thể trực tiếp mất đi nửa mạng.

Bọn họ muốn chạy trốn, nhưng không dám, chỉ có cô bé mười tuổi Diệp Linh Ngân là không chùn bước.

Mọi người hỗ trợ giúp sức, chẳng qua là muốn một cách sáng suốt nhất bảo vệ thân thể, để lại cho mình con đường sống.

Đầu có chút mơ màng, Thư Tình đè huyệt thái dương xoa bóp, nhịn không được nghĩ: Cô hao tổn tâm tư tưởng lấy được, đối với Diệp Linh Ngân mà nói chỉ là chuyện dễ như ăn cháo..

Nếu hoán đổi thân phận cho cô ngồi ở vị trí hôm nay của Diệp Linh Ngân, cô cũng sẽ nguyện ý giúp đỡ bạn trong quá khứ, thậm chí còn thỏa đáng hơn Diệp Linh Ngân.

Nói cho cùng, ông trời chính là không công bằng.

Diệp Linh Ngân trở lại tiệc rượu, Uông tổng liên tiếp nhìn qua, đột nhiên đối diện với một ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng Uông tổng không quá tự nhiên co giật hai cái, không hiểu sao lại cảm thấy có một sự lạnh lẽo bò lên sống lưng.

Ánh mắt Hoắc Cẩn Hành chọn nữ nhân thật đúng là tuyệt, đối diện với nữ nhân như vậy, nhất định tràn ngập dục vọng chinh phục.

Tin tức trong giới truyền nhanh, Diệp Linh Ngân biết bây giờ có quan hệ với Hoắc Cẩn Hành trở thành hàng rào bảo vệ của mình, cũng không giải thích quá nhiều.

Trước khi đi, người đàn ông bụng bia họ Uông nhét một tấm thiệp vào tay cô:

"Tôi rất tán thưởng cô Diệp, có chỗ cần giúp đỡ tùy thời cứ liên lạc."

Diệp Linh Ngân cầm tấm thiệp cười mà không nói, đợi người đàn ông xoay người rời đi, cô mặt không chút thay đổi ném tấm thiệp vào ly rượu trên mặt bàn.

Người ở lại phía sau thấy rõ ràng, kinh ngạc trước tính cách phản nghịch của cô, dồn dập ngậm chặt miệng.

Cuối cùng chỉ có Từ Chu Dương và Diệp Linh Ngân cùng đi ra, sắp chia tay mà đi, Từ Chu Dương rốt cục nhịn không được:

"Em và Hoắc Cẩn Hành…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!