Editor: Jindo87
Beta: Nguyệt Nguyệt
Dưới sự sắp xếp của bà Hoắc, Phó Tĩnh Nhã yên tâm dọn vào nhà cổ họ Hoắc.
Từ đêm giao thừa đến Tết, mấy ngày liền mây mù bao phủ, đến ngày mồng Ba, hiếm khi trời quang mây tạnh, quản gia Diệp liền bảo chị Anh dẫn người làm chuyển sách trong thư phòng ra phơi nắng.
Phó Tĩnh Nhã đi qua, tò mò hỏi: Đây là sách gì vậy?
Chị Anh nói: Là kinh Phật.
Kinh Phật?
Trước đây cô nghe nói Hoắc Cẩn Hành tín Phật, anh quanh năm đều đeo chuỗi vòng gỗ đàn hương đỏ trên tay chính là bằng chứng không thể chối cãi.
Phó Tĩnh Nhã tưởng chỗ sách này là của Hoắc Cẩn Hành nên quay sang hỏi người giúp việc:
"Anh Hoắc thường xem những sách này?"
Chị Anh giải thích:
"Đây đều là sách của cô Linh Ngân."
Diệp Linh Ngân rất ít khi về nhà cổ họ Hoắc, tuy nhiên mỗi năm vào dịp đón năm mới, cô đều cùng Hoắc Cẩn Hành về ở mấy ngày, vì thế đây đều là sách cũ của cô, được giữ gìn rất cẩn thận đến giờ.
Phó Tĩnh Nhã không ngờ lại là sách của Diệp Linh Ngân, vì thế hỏi:
"Chỗ sách này có thể cho tôi mượn xem được không?"
Chị Anh lắc đầu nói:
"Xin lỗi cô Phó, cô Ngân Ngân không thích người lạ tự ý động vào đồ đạc của cô ấy, nên nếu như cô Phó muốn mượn xem, chắc là cần phải hỏi cô Ngân Ngân trước đã."
Phó Tĩnh Nhã nghe vậy thì khó chịu nhíu mày.
Cả một kệ sách lớn như thế mà một quyển cũng không cho cô động vào.
Ở đây một thời gian, Phó Tĩnh Nhã phát hiện ra mối quan hệ của mọi người ở đây rất phức tạp.
Điều kỳ lạ nhất là thái độ của quản gia Diệp đối với Diệp Linh Ngân không giống như bố với con gái, người làm trong nhà cũng đối xử với Diệp Linh Ngân như thể cô cùng họ với Hoắc Cẩn Hành vậy.
Xem ra địa vị của Diệp Linh Ngân trong nhà họ Hoắc cũng không thấp, hơn nữa cô lại có quan hệ rất thân thiết với Hoắc Cẩn Hành.
Vì bà cụ Hoắc đã căn dặn trước nên Phó Tĩnh Nhã hầu như được đi lại tự do trong khu vực công cộng của nhà họ Hoắc, rồi cô lại không nhịn được tò mò mà đi hỏi thăm nơi ở của Hoắc Cẩn Hành, sau đó đi đến phòng làm việc của anh.
Vốn dĩ cô chỉ định đi qua đó xem một chút, nhưng không ngờ cửa phòng làm việc lại đang mở.
Biết là bên trong có người, Phó Tĩnh Nhã sốt ruột do dự đi tới đi lui, cuối cùng lặng lẽ đi về phía trước, đặt tay lên cửa.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, ở bên trong một người đàn ông trầm giọng nói:
"Anh vẫn còn phải làm việc nửa tiếng nữa, nếu em muốn vào thì tự đi lấy sách tập chép đi."
Phó Tĩnh Nhã giật mình, Hoắc Cẩn Hành đang nói chuyện với cô?
Nhìn trái ngó phải chẳng thấy một ai, Phó Tĩnh Nhã xác nhận đúng là anh đang nói với mình, hớn hở nhớ lại xem lúc nãy anh nói gì.
Có thể vào phòng làm việc của anh để xem và chép sách?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!