Trans+ editor: Hi Văn
Beta: Nguyệt Nguyệt
Chỉnh lý quần áo xong, anh lại tiện tay lướt qua hai sợi tóc tán loạn giữa trán, nhiệt độ đầu ngón tay đều nóng.
Diệp Linh Ngân đứng bất động tại chỗ, những cái bánh sừng bò được xếp ngăn nắp trước áo khoác, trong áo len ấm áp, lớp lông tơ quấn hai vòng quanh cổ, căn bản là không lạnh.
"Anh ta là Từ Chu Dương."
Diệp Linh Ngân tiến đến bên tai anh khẽ nhắc nhở.
Hoắc Cẩn Hành lẳng lặng nhìn cô, dường như sớm đã nhìn ra thân phận của đối phương, không có bất ngờ tí nào.
Cô cau mày:
"Đi nhanh thôi, vạn nhất anh ta nhận ra thì tiêu mất."
Sợ cái gì? Hoắc Cẩn Hành âm trầm hỏi.
Diệp Linh Ngân cau mày sâu hơn.
Còn hỏi cô sợ cái gì?
Đương nhiên là sợ Từ Chu Dương biết quan hệ của hai người, mượn việc này làm thành bài viết.
Mặc dù cảm giác khi tiếp xúc với Từ Chu Dương không tệ, nhưng lòng người khó dò, từ một mức độ nào đó để nói, cô không tín nhiệm bất kỳ ai.
Đi thôi. Diệp Linh Ngân nói nhẹ, nơi này không tiện giải thích nhiều, dứt khoát trực tiếp bắt lấy cánh tay kéo người đi.
Từ Chu Dương ở phía sau luôn nhìn theo hướng hai người rời đi, cau mày suy nghĩ, chợt nhớ ra điều gì, nhìn chằm chằm vào cánh tay của người đàn ông, hướng xuống.
Thấp thoáng lộ ra hạt châu là…
Tràng hạt.
Hội chùa náo nhiệt và long trọng, Diệp Linh Ngân kéo Hoắc Cẩn Hành một mực đi về phía trước, mơ hồ không rõ lúc đến bên đường.
Về nhà chỉ là viện cớ qua loa của Từ Chu Dương, thời gian còn sớm, cô lại không muốn nhanh như vậy trở về ngôi nhà cổ sâu sắc kia.
Đi lên phía trước, người càng nhiều, Diệp Linh Ngân dán mắt vào tay đang lay động của Hoắc Cẩn Hành lúc di chuyển, chính xác không sai nắm được người, bàn tay trắng trẻo và mảnh mai của cô gái tương phản rõ rệt so với bàn tay dày rộng của người đàn ông.
Cô không phải dùng ngón tay bao bọc tay của Hoắc Cẩn Hành, tay phải chủ động dán vào lòng bàn tay anh, tách các ngón tay trái của anh ra sau đó lại bắt đầu khép lại, giữ chặt.
Như vậy bước đi, đảo ngược lại là Hoắc Cẩn Hành dắt cô.
"Ở đây đông người, em sẽ đi lạc." Cô kịp thời tìm sẵn cớ cho hành động của mình, không cho Hoắc Cẩn Hành cơ hội từ chối.
Sợ lại gặp người quen, Diệp Linh Ngân như đem chính mình vũ trang đầy đủ lên, chỉ lộ đôi mắt đẹp bên ngoài.
Bất ngờ, vừa mới bước ra khỏi vòm cột đá này thì tình cờ gặp một người quen.
Ân Ân? Đối phương không nhìn thấy cô, cô nhận ra người.
Hứa Tri Ân sớm biết quan hệ của cô và Hoắc Cẩn Hành, không cần phải che giấu.
Nghe thấy tiếng gọi, Hứa Tri Ân nhìn ngang nhìn dọc, trên cổ còn đeo một chiếc máy ảnh.
"Ơ, hai người cũng ở đây." Là đến hội chùa chụp ảnh, nhìn người trước mắt vũ trang đầy đủ, cái nhìn đầu tiên đều không dám nhận ra, Hoắc Cẩn Hành ngược lại phải thừa nhận rất có kiến thức và kinh nghiệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!