Trans: Gỏi Cuốn
Beta: Nguyệt Nguyệt
Hoắc Cẩn Hành đưa người ở trước cửa phòng của bà đi, cũng không để lại một câu xin lỗi.
Diệp Linh Ngân nhắm mắt theo đuôi anh, im lặng, ngay cả tiếng bước chân cũng rất nhẹ.
Người đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, Diệp Linh Ngân suýt chút nữa đâm phải, vội vàng lùi lại một bước.
Đột nhiên nghe anh chỉ bảo:
"Sau này đừng ngốc đứng trước cửa nữa."
Từ lần đầu tiên cô đến nhà họ Hoắc, bà cụ đã không thích cô, đương nhiên sẽ không ra vẻ hòa nhã với cô. Nể mặt Hoắc Cẩn Hành, bà cụ sẽ không làm quá mức, hôm nay châm chọc bảo cô đứng ngoài cửa, đơn giản là muốn nhân cơ hội mỉa mai này vạch rõ thân phận với cô.
"Cũng không lạnh lắm."
Diệp Linh Ngân lắc đầu, hai tay nâng khăn quàng cổ màu hồng che mặt lại.
Hoắc Cẩn Hành nâng mắt lên nhìn rõ mặt của cô.
Gò má trắng nõn ửng đỏ một lớp nhàn nhạt, giống như bị gió lạnh thổi qua, màu sắc chớp mũi càng thêm rõ rệt.
Trước kia lạnh thì làm nũng, hôm nay thực sự đóng băng cũng không chịu thừa nhận.
"Nếu như sau này bà ấy có gọi em qua lần nữa để nói những chuyện này, không cần phải để ý."
"Anh không muốn em kết hôn sao?" Diệp Linh Ngân trực tiếp hỏi.
Hoắc Cẩn Hành trả lời cũng rất thành thật:
"Từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến việc kết hôn cho em."
Ý của những lời này là, nếu như cô tự nguyện thì có thể đúng không?
Trong lúc nhất thời, Diệp Linh Ngân đoán không ra ý tứ của anh.
Lần đầu tiên Hoắc Cẩn Hành đưa cô về nhà họ Hoắc, bà Hoắc không hề đồng ý giữ người lại, vả lại tuổi tác của cô quá nhỏ, cần phải có một người giám hộ hợp pháp.
Đương nhiên bà cụ sẽ không cho phép một cô bé không rõ thân phận mang danh họ Hoắc, nhiều lần vất vả, quản gia Diệp chăm sóc Hoắc Cẩn Hành từ nhỏ đã bàn bạc với vợ, quyết định nhận nuôi Diệp Linh Ngân.
Diệp là theo họ cha trên danh nghĩa theo pháp luật, Linh Ngân là tên mà Hoắc Cẩn Hành chọn.
Diệp Linh Ngân lúc đó, ngoại trừ bản thân, tất cả đều là Hoắc Cẩn Hành cho.
Tất cả mọi người đều không biết tại sao Hoắc Cẩn Hành phải hao tâm tổn sức giữ cô nhóc bên người, ngay cả bản thân Diệp Linh Ngân cũng không rõ.
Cô không dám hỏi, cũng không muốn hỏi, chỉ cần ở lại đây, xa rời cuộc sống đã từng bị chửi mắng, những cái khác cũng không quan trọng.
Cô đã cách rất xa đoạn quá khứ không muốn nhắc lại đó, cũng rất lâu rồi Diệp Linh Ngân không nhớ lại chuyện cũ, cô khoác lên mình bộ trang phục công chúa lộng lẫy, suýt chút nữa cho rằng bản thân mình thực sự là công chúa.
"Vừa rồi anh nói người đó không hợp, nhưng hình như em mới thật sự là người không hợp." Diệp Linh Ngân cười tự giễu:
"Mặc dù anh chưa bao giờ nói lại lịch của em với người khác, cũng không thay đổi được, sự thật em là do anh nhặt về."
Hoắc Cẩn Hành khẽ khom người, chăm chú nhìn ánh mắt của cô:
"Nghe này, từ trước đến giờ em không phải là món đồ của anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!