Chương 8: Nghĩ lại

Thẩm Miên vừa dứt lời, cả thiên điện lại lần nữa lặng ngắt như tờ.

Thẩm Miên: .....

Căn bản không cần Hộ bộ xuất ngân, thêm 5 phút nữa thôi, y có thể ngay tại thiên điện này mà đào ra cho mình một tòa hoàng lăng!

Lục Chương thận trọng quan sát sắc mặt Hoàng Đế, định mở miệng tâng bốc: "Bệ hạ, chuyện lần này, thực sự là—"

Thẩm Miên thản nhiên cắt lời: "Được rồi, Lục ái khanh, không cho ngươi nói nữa."

Y nhanh chóng gom xếp tấu chương trên bàn cho ngăn nắp, duỗi eo một cái, thở dài nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng xong, mệt chết mất."

Làm Hoàng Đế cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Lục Chương: ?

Hắn liếc nhìn đống vỏ hạt dưa chất thành một ngọn núi xiêu vẹo, trong lòng không khỏi hoài nghi một cách rất hợp lý: có khi Hoàng Đế mệt là vì bóc hạt dưa quá nhiều cũng nên.

Thu dọn bàn xong, Thẩm Miên bắt đầu gọi Tiền công công: "Tiền Dụng—!

Sao hôm nay chậm vậy, trà của y uống hết từ lâu rồi.

"Dạ!"

Ngoài cửa, Tiền công công nghe thấy tiếng Hoàng Đế, lập tức lên tiếng đáp, đẩy cửa bước vào thiên điện: "Bệ hạ có gì phân phó?"

Thẩm Miên: "Đêm nay chuẩn bị đồ ăn khuya xong chưa?"

Tiền công công cụp mắt, hơi khom lưng: "Đã chuẩn bị xong, Bệ hạ có muốn truyền thiện luôn không?"

"Truyền."

Thẩm Miên thản nhiên nghiêng đầu hỏi Lục Chương: "Lục ái khanh có thứ gì kiêng kỵ không ăn được không?"

Lục Chương lắc đầu: "Thần không có thứ gì không thể ăn."

Thẩm Miên liền mềm nhũn ngã người xuống ghế: "Được rồi, vậy thì bảo dọn thêm vài món nữa. Đúng rồi, bảo Mộc Tê chuẩn bị thêm một đĩa thịt, đừng là thịt cá, nó không thích ăn thứ đó."

Con báo tuyết đã ngủ trên đùi Lục Chương hơn một canh giờ, tai khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Miên.

Thịt!

Nó "vèo" một cái đứng bật dậy, lập tức muốn nhảy khỏi đùi Lục Chương.

"Ngao~!"

Chớp mắt sau, móng vuốt của báo tuyết móc trúng quan bào của Lục Chương, cả búi lông tròn vo treo lủng lẳng trên người hắn.

Báo tuyết nhỏ vùng vẫy mấy cái, hoảng hốt kêu loạn.

Lục Chương vừa định đưa tay ra, báo tuyết nhỏ thấy hắn với tới mình, liền cụp tai xuống, tiếng kêu càng thêm thảm thiết.

Tiền công công còn chưa kịp ra tay giúp đỡ, Thẩm Miên đã từ trên ghế bật dậy như tên bắn, một tay túm chặt gáy báo  tuyết nhỏ.

"Đừng động!"

Bị nắm trúng vào điểm yếu sinh tử, bốn chân của báo tuyết nhỏ lập tức co lại, ngoan ngoãn hóa thành một viên bánh trôi đốm đen.

Lục Chương nhân cơ hội đưa tay gỡ áo bào của mình ra khỏi móng vuốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!