Chương 7: Nhẹ nhàng

Nghe thấy tiếng động ở cửa, Thẩm Miên lập tức đè con báo tuyết nhỏ đang không ngừng cọ cọ vào bắp chân y dưới gầm bàn lại, nhóc con này rõ ràng còn muốn xin thêm một miếng thịt nữa.

Báo tuyết khẽ kêu "ư ử" một tiếng, ấm ức nằm rạp xuống tấm đệm mềm dưới bàn.

Hai chân trước của nó dẫm dẫm mấy cái lên đệm, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thẩm Miên, lượn quanh như mèo đói rình mồi.

Thẩm Miên dời mắt khỏi đôi tai trông vừa mềm vừa đàn hồi của nó, khẽ ho một tiếng, nhìn Lục Chương đang đứng nơi cửa, chỉ tay về chiếc ghế bên cạnh mình: "Lục ái khanh đến rồi à? Ngồi đi."

Lục Chương hít sâu một hơi, trấn định tinh thần, cung kính hành lễ, lại cảm tạ ân điển ban chỗ ngồi của Thẩm Miên, rồi mới chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên cạnh y.

Thanh niên vừa an vị, cả thiên điện lập tức rơi vào một sự yên lặng vi diệu.

Thẩm Miên nhìn đống tấu chương chất thành núi nhỏ bên tay vì mấy ngày nghỉ chưa xử lý, đang cân nhắc nên mở miệng nhờ Lục Chương hỗ trợ thế nào cho khéo.

Còn tâm trạng của Lục Chương thì... phức tạp hơn nhiều.

Hắn nhắm mắt dưỡng thần, ra sức kiềm chế bản thân không nhìn về phía màn bàn ngay sát trước mắt.

Sau khi nghe được vài lời đồn đãi, hắn tuy đoán được Tân đế hành sự có phần hoang đường, nhưng thật không ngờ, hoang đường đến mức này!

Toàn thân Lục Chương căng cứng, giống như một cây cung bị kéo căng đến cực hạn.

Trước đây, Lục Chương từng phát hiện mấy quyển thoại bản thịnh hành trong Kinh Thành nằm trong đống đồ Lục Chiêu gửi ra biên ải.

Hắn đoán là đệ đệ mình nhất thời cầm nhầm, nghĩ nếu để phụ thân phát hiện  tiểu tử này lén xem mấy thứ này, thế nào cũng bị mắng, bèn giữ lại bên người.

Sau này có một lần rảnh rỗi, Lục Chương tùy tay rút một quyển ra, lật xem qua.

Mới xem được vài trang, hắn liền đột ngột gập mạnh quyển sách lại.

Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng Lục Chương bỗng dâng lên một cảm giác mãnh liệt, muốn đánh cho đệ đệ một trận nên thân.

— Dù đã nhiều năm trôi qua, Lục Chương vẫn nhớ rõ cảm giác chấn động khi năm xưa hắn lần đầu đọc thấy đoạn trong thoại bản, một vị Vương gia đem tiểu thư đồng thanh tú giấu dưới bàn, vừa cùng người nghị sự, vừa cùng thư đồng làm chuyện mờ ám.

Thế nhưng, Lục Chương tuyệt đối không ngờ rằng, những tình tiết hắn cho là chỉ tồn tại trong thoại bản diễm sắc, lại thật sự xuất hiện ngay trước mắt mình!

Ánh mắt Lục Chương nhanh chóng lướt khắp một vòng trong điện bên.

Bề ngoài, trong điện dường như chỉ có hắn và Hoàng Đế.

Nhưng Lục Chương hiểu rõ, trừ người đang trốn dưới bàn cùng Hoàng Đế làm chuyện mờ ám, bất kể là cung nữ hay thái giám, thì trong điện này, tất còn ít nhất bảy, tám ảnh vệ võ công cao cường ẩn thân trong bóng tối.

Hắn vốn cho rằng, dù Hoàng Đế có muốn hắn nhập cung "bồi giá" là chuyện hoang đường cỡ nào đi nữa, nể mặt thân phận Thế tử Vệ Quốc công, thì ít nhất, trong thời gian ngắn cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá mức vượt giới hạn.

Nhưng giờ phút này, hắn không còn chắc nữa.

Ngay lúc ấy, Thẩm Miên ở bên cạnh khẽ xê dịch chiếc ghế..... Sao thế này, sao cảm giác bầu không khí lại có chút ngượng ngùng?

"Khụ, Lục ái khanh?"

Một lát sau, vẫn là Thẩm Miên mở lời trước, phá tan sự im lặng.

Y đẩy quyển tấu chương trên cùng về phía Lục Chương: "Xem đi."

Lục Chương không rõ Hoàng Đế rốt cuộc đang tính toán điều gì, chỉ đành tạm thời cầm tấu chương bên tay lên xem.

Thẩm Miên ước chừng hắn đã xem xong, liền mở miệng hỏi: "Lục ái khanh thấy thế nào?"

Lục Chương đang cân nhắc nên mở lời ra sao, thì bỗng thấy tấm màn dưới chân bàn bên cạnh chân Hoàng Đế khẽ động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!