Chương 6: Luống cuống

Thẩm Miên khó mà tin nổi, y trừng mắt nhìn dòng cảnh báo sinh mệnh liên tục nhấp nháy trên màn hình.

Vừa nãy lúc y bảo Trương Thượng thư tăng ca, giá trị sinh mệnh còn chẳng nhúc nhích tí nào!

Ánh mắt Hoàng Đế bắt đầu đảo qua đảo lại trên người phụ tử Vệ Quốc Công đang mặt mày khó coi.

Lẽ nào là vì hai người bọn họ?

Vệ Quốc Công ổn định lại tinh thần, hơi nghiêng mắt liếc gương mặt khó coi của trưởng tử, vội vàng đặt chén rượu xuống, lau vết rượu trên tay áo, rồi chậm rãi quỳ xuống bậc thềm.

"Bệ hạ."

Giọng Vệ Quốc Công trầm thấp đầy đau xót, đến mức ngay cả Thẩm Miên cũng bất giác căng thẳng, lập tức túm lấy hệ thống cục than đang lén lút ăn cơm bên cạnh.

Khoan đã, tại sao Vệ Quốc Công bỗng nghiêm túc như vậy!?

09 đang vụng trộm nhét thịt nướng vào miệng, bị Thẩm Miên túm một cái suýt nữa phun cả miếng thịt ra.

Khóe mắt cục than đen nhánh ánh lên ánh sáng điện tử như sắp khóc.

Đủ rồi! Lần sau, nhiệm vụ lần sau, nó nhất định phải tìm một ký chủ sinh viên đại học!

Vệ Quốc Công trầm giọng nhận tội, nghiêm túc nói: "Thần được Bệ hạ ưu ái, nhưng khuyển tử bao năm qua vẫn theo thần chinh chiến nơi biên ải, hiếm khi hồi Kinh, đối với quy củ trong cung lại càng không thông. Chỉ sợ... chỉ sợ sau khi tiến cung sẽ lỡ lời mạo phạm đến Bệ hạ."

Thẩm Miên: ?

Mạo phạm kiểu gì, kiểu tăng ca quá độ, rồi lấy tấu chương đập lên đầu Hoàng Đế à?

Nghĩ đến dáng vẻ Thế tử Vệ Quốc Công trong mộng, y cảm thấy Lục Chương hẳn không làm ra được chuyện như vậy.

Thẩm Miên còn chưa kịp mở miệng, đã có một vị đại thần bước ra, giọng điệu mỉa mai: "Bệ hạ để Thế tử Vệ Quốc Công theo hầu bên ngự giá, đó là phúc phận của Thế tử. Vệ Quốc Công sao còn phải khước từ?"

Vệ Quốc Công nghe vậy, sắc mặt thoáng cứng đờ, nhất thời lại không tìm ra được lời nào để phản bác.

Dân phong nước Đại Cảnh vốn phóng khoáng, khi Tiên Đế còn tại vị, trong cung đã có vài nam phi, triều trước thậm chí còn từng sắc phong hai vị nam hậu. Trong hoàn cảnh như vậy, Tân Đế lại để trưởng tử có dung mạo xuất chúng, lại chưa lập được công danh "tiến cung bồi giá"...

Quả thực khó khiến người ta tin rằng lời Hoàng Thượng nói chỉ là đơn thuần "bồi giá".

Vốn mặt mày xám xịt như rau héo, lúc này Trương Thượng thư lại âm thầm đắc ý.

Hừ, xem ra lời Hoàng Thượng vừa rồi bất quá chỉ là để đối phó Vệ Quốc Công mà thôi, Hoàng thượng quả nhiên kiêng kỵ phủ Vệ Quốc Công.

Đến cả Thế tử nổi danh tinh thông binh pháp của phủ Vệ Quốc Công cũng phải nghĩ cách giữ lại trong cung.

Thẩm Miên không ngờ Vệ Quốc Công lại mở miệng cự tuyệt.

Tuy rằng ép buộc người khác là không hay, nhưng nhất thời y lại không muốn bỏ qua một nhân tài đánh thuê tuyệt hảo trước mắt.

Thẩm Miên hơi do dự, khẽ gõ gõ tay vịn ghế.

Tiền công công đứng bên cạnh lập tức liếc xéo phụ tử Vệ Quốc Công một cái, động tác không để lộ dấu vết, rồi khom người nhẹ giọng nói với Thẩm Miên đang có vẻ khó xử: "Bệ hạ, Thế tử tiến cung, ngài xem, có phải vẫn nên cho một cái chức vị thì hơn?"

"Nô tài từng nghe nói, bên Phụng Thần Vệ có vẻ đang trống hai vị trí."

Dù sao thì hiện giờ Lục Chương vẫn còn là Thế tử, bên Lan Đê còn cần dùng đến Vệ Quốc Công, ngoài mặt không tiện làm quá mức.

Còn về sau...

Nếu Bệ hạ thật sự có tâm tư gì, chờ đến khi Lan Đê hoàn toàn sụp đổ, lại triệu Thế tử vào cung cũng chưa muộn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!