Thẩm Miên lập tức hóa thành một pho tượng đá cứng đờ.
Ngồi ở vị trí quan sát tuyệt hảo không ai giành được, hệ thống 09 với đôi mắt điện tử màu xanh lục suýt nữa thì b*n r* tia laser. Nó lập tức mở camera, chuẩn bị ghi lại thời khắc chấn động lòng người này.
Ban đầu còn tưởng hôm nay là tiết mục trinh thám phá án, ai ngờ lại thành... tình cảm cẩu huyết?
Thật đúng là——
Tuyệt diệu!
Làm việc mà còn được ăn dưa, đúng là loại dưa ngọt nhất thiên hạ.
Hệ thống hứng thú dạt dào nhìn cảnh tượng trước mắt, thậm chí còn có chút tiếc nuối vì không có khoai tây chiên với Coca bên tay.
Thẩm Miên ấp úng: "Lục... Lục Chương?"
Lục Chương hắn... định làm gì vậy?
Đầu óc Hoàng Đế đã gần như ngắt mạch, trong tay y gắt gao nắm lấy vạt áo ngoài của Lục Chương, gần như muốn vò nát mảnh vải ấy.
Ngay sau đó, giữa chân mày y truyền đến một cảm giác ấm áp.
Lục Chương khẽ hôn lên giữa chân mày Thẩm Miên, sau đó chậm rãi dời xuống.
Đồng tử Thẩm Miên co lại, theo phản xạ lập tức nhắm mắt. Trong lòng y như có muôn vàn tạp niệm xoáy trào, một bên muốn lập tức lật người quật hắn xuống, một bên lại muốn túm cổ áo hắn mà hỏi cho ra rốt cuộc hắn đang làm gì, cứ thế giằng co liên tục trong đầu.
Ngay khi Lục Chương còn định tiếp tục hôn xuống dưới, Thẩm Miên đã giơ tay lên, chuẩn bị chấm dứt màn kịch có phần hoang đường trước mắt.
"Bệ hạ..."
Ngay khoảnh khắc tay y sắp chạm tới Lục Chương, người trước mắt lại thấp giọng gọi một tiếng.
Thanh âm khàn khàn, mang theo nén nhịn, thương cảm, cùng một nỗi lưu luyến không nỡ nói thành lời.
Trong đầu Thẩm Miên chợt hiện ra đoạn thể nghiệm cưỡng chế mà hệ thống từng buộc y trải qua khi mới xuyên tới.
Trước mắt tựa như có một màn huyết sắc mờ nhạt hiện lên.
Trong lòng Thẩm Miên run lên, động tác cũng theo bản năng lệch hướng, bàn tay dừng lại trên khung cửa sổ.
Cảm giác mềm mại ấm áp cuối cùng dừng lại bên khóe môi Thẩm Miên.
Thẩm Miên không phải kẻ ngốc, y không thể nào tự lừa mình dối người rằng đây là một cái hôn cảm tạ đơn thuần, hay là tình huynh đệ chân thành gì đó.
Rất lâu sau, Lục Chương mới lần nữa đứng thẳng người, nhẹ nhàng nhéo sau gáy Thẩm Miên, rồi nở một nụ cười với y.
Thẩm Miên: Lục ái khanh hiện tại nhìn qua... thật sự rất giống một yêu quái chuyên đi câu hồn người ta...
Trong điện lặng như tờ, Thẩm Miên đang chuẩn bị mở miệng thì Lục Chương bỗng buông tay khỏi vai y, xoay người đi về chỗ cũ, cầm lấy chén rượu mạnh, ngửa đầu uống cạn sạch.
"Khụ!"
Vì uống quá vội, hắn bị sặc một ngụm, khóe mắt dường như có chút ánh nước thoáng lướt qua.
Bị cắt ngang, Thẩm Miên: ?
Y cứ như vậy trơ mắt nhìn Lục Chương uống cạn rượu, rồi trực tiếp ngồi xuống ghế, nhắm hai mắt lại.
Tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!