Khánh công yến lần này được tổ chức tại Điện Lân Đức. Trước khi Thẩm Miên an tọa, các đại thần phía dưới đã tề tựu đông đủ.
Thấy Hoàng Đế giá lâm, toàn thể văn võ bá quan đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Ánh mắt Thẩm Miên lướt qua từng vị đại thần, cuối cùng dừng lại chính xác trên người Thế tử Vệ Quốc Công đang đứng không xa.
Lục Chương đang khom mình hành lễ, lập tức cảm nhận được ánh nhìn soi xét từ phía ngự tọa.
Lưng hắn khẽ cứng lại, đầu càng cúi thấp hơn chút nữa.
Sau khi bảo các đại thần bình thân, Thẩm Miên tiện tay xiên một miếng táo, vừa nhai vừa thì thầm với 09 trong đầu: "Nhà Vệ Quốc Công thật là... trừ công chính ra, cả nhà đều trung liệt."
Nhất là bản thân Vệ Quốc Công, đến mức gần như ngu trung rồi.
Nói tới đây, Thẩm Miên không khỏi nhớ tới giấc mộng hôm nọ: Lục Chương vì chứng minh bản thân trong sạch mà tự vẫn trước phủ Vệ Quốc Công.
Hôm nay, Thế tử Vệ Quốc Công trước mặt, lại không giống hệt như trong mộng hôm ấy.
Thẩm Miên đánh giá hắn từ đầu đến chân một lượt, cảm thấy so với bộ y phục đen sì kia, Lục Chương vẫn hợp với sắc phục tươi sáng hơn một chút.
Bộ hôm nay mặc, không tệ.
Mãi đến khi Lục Chương hành lễ xong, lại trở về chỗ ngồi, nâng chén rượu nhấp một ngụm, sắc mặt ôn hòa, Thẩm Miên mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Tất cả đều tại cái hệ thống chết tiệt kia. Hiện giờ cứ thấy Lục Chương, y liền nhớ đến giấc mộng hôm đó, mà mỗi lần nhớ đến giấc mộng ấy, y lại có cảm giác như mình là hung thủ bị lương tâm lên án khi đối mặt với nạn nhân.
Cho nên, dù sau đó 09 có khóc lóc van xin thế nào, Thẩm Miên vẫn nhẫn tâm đánh cho tính năng đó 1 sao!
Y rất lạnh lùng!
Mải mê với đĩa trái cây trước mặt, Thẩm Miên hoàn toàn không nhận ra: ngay khi y thu lại ánh mắt, Lục Chương phía dưới vừa đặt ly rượu xuống, ánh mắt đã dần trở nên thâm trầm.
Tân Đế vừa rồi... hình như vẫn luôn nhìn hắn?
Thanh niên khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm xuống nhìn chén rượu đặt bên cạnh.
Nếu hắn không nhìn lầm, ban đầu Tân Đế trông rõ ràng tâm thần không yên, mãi đến khi nhìn thấy hắn uống rượu mới khẽ thả lỏng, dời mắt đi chỗ khác.
Những lời đồn vừa nghe không lâu trước đây bỗng chốc hiện lên trong đầu hắn.
Chẳng lẽ—
Trong rượu có vấn đề?
Lục Chương trầm ngâm một lúc, thấy Hoàng Đế bị ca vũ cuốn hút sự chú ý, lúc này mới kín đáo cầm chén rượu lên, đổ chút rượu còn sót lại vào khăn tay giấu trong tay áo.
Thẩm Miên hoàn toàn không hay biết rằng, ánh mắt vừa rồi của mình đã khiến trong lòng một người nổi lên mười tám mối băn khoăn.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của y đều đặt lên ca vũ cùng món ngon trên bàn.
Ngoài mấy vị đại thần thỉnh thoảng tâng bốc vài câu làm y hơi không quen, nhìn chung không khí còn thoải mái hơn mấy buổi xây dựng đội ngũ hồi y còn đi làm trước kia.
Xem ra, y không thích mấy buổi tụ tập tiệc tùng ấy, chỉ bởi vì khi đó y không phải là người đứng đầu.
Nhưng bầu không khí yên bình trong điện chỉ duy trì được đến khi Vệ Quốc Công đứng dậy, thoáng chốc trở nên vi diệu.
——Trước yến tiệc, Thẩm Miên đã sai Tiền công công tuyên chỉ ban thưởng công thần, thương xót vong tướng, vì thế đến khi Vệ Quốc Công mở miệng, y cứ ngỡ ông ấy là muốn tạ ơn.
Rất tiếc, không phải, Vệ Quốc Công là muốn tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!