Thẩm Miên đắm chìm trong kế hoạch hoàn mỹ của mình, hoàn toàn không phát giác ra biểu tình Lục Chương đang từng chút biến đổi.
Lục Chương cố gắng gượng gạo nặn ra một nụ cười, mong sao bản thân nhìn qua không đến nỗi quá mức chật vật.
Hắn khom lưng hành lễ: "Bệ hạ."
"Ừm, ừm."
Thẩm Miên gật đầu, bước vào cửa điện, rồi phân phó Tiền công công và Mộc Tê đem đồ vật đặt lên bàn.
Lục Chương chú ý thấy, khi Tiền công công đi ngang qua hắn, bất ngờ ngẩng đầu, thoáng liếc hắn một cái.
Ánh mắt kia, dường như không giống ngày thường.
Tâm đang loạn như ma, Lục thế tử chỉ cảm thấy trái tim của mình lại trầm thêm một tầng nữa.
Hắn gắng giữ nét mặt bình tĩnh, giọng nói khàn khàn: "Bệ hạ đây là..."
"Các ngươi lui xuống trước đi."
Thẩm Miên phất tay cho người lui ra, sau đó xoay người bày ly rượu ra bàn: "Trẫm hôm nay muốn uống một chút, Lục ái khanh, tới bồi trẫm uống một ly?"
Trong lòng Lục Chương đã biết rõ sắp xảy ra chuyện gì, hắn chậm rãi bước đến bên bàn ngồi xuống, thấp giọng đáp: "Thần tuân chỉ, Bệ hạ."
Thẩm Miên chăm chú nhìn ly rượu trước mặt, trước tiên rót một ly cho Lục Chương, sau đó xoay cơ quan, rót cho mình một ly nước ấm.
Rót xong, y còn cẩn thận hỏi hệ thống bên cạnh: "Không có rót nhầm chứ?"
Nếu rót sai, vậy thì xấu hổ vô cùng.
[Không có, không có!]
Hệ thống đứng ở tuyến đầu ăn dưa, hưng phấn đến mức xoa tay chuẩn bị ngóng chuyện.
Sắp có dưa mới ra lò rồi!
Thẩm Miên liếc hệ thống một cái, cảm thấy cái điệu bộ hưng phấn này của nó nhất định rất hợp với Tống Thanh Ninh.
Nếu hai kẻ đó mà ngồi lại tám chuyện, e là có thể tám ba ngày ba đêm không dứt.
Thẩm Miên đem ly rượu đẩy chậm rãi về phía Lục Chương.
Ánh mắt y chăm chú nhìn từng cử động của Lục Chương, bàn tay đặt bên cạnh không tự chủ được mà khẽ xoay xoay quanh mép bàn.
Lục Chương nhìn Hoàng Đế mang theo vài phần căng thẳng lo lắng, liền không nhịn được hơi cong môi, rồi nở một nụ cười tự giễu.
Hắn chỉ cảm thấy ngực mình như bị khoét rỗng một mảng, có gió lạnh ngoài cửa sổ lùa vào, khiến cả người lạnh buốt.
"Bệ hạ mới nãy... đến phủ Vệ Quốc Công..."
Lục Chương giơ tay khẽ v**t v* hoa văn tinh mỹ bên thành ly, giọng nói nhẹ nhàng mà chậm rãi: "Còn vào phòng ngủ của thần?"
Tay Thẩm Miên run lên, suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế.
Là ai, là ai để lộ tiếng gió!?
Lục Chương sao biết y từng vào phòng ngủ?
Bệ hạ đường đường tôn nghiêm, sao có thể đem chuyện đó nói thẳng ra chứ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!