Chương 47: Điều tra

Thẩm Miên lặng lẽ nhìn vị đại thần đang thao thao bất tuyệt dưới bậc, hệ thống 09 thì ở bên cạnh bay qua bay lại, màn hình hệ thống lóe sáng liên hồi, thỉnh thoảng còn vươn vuốt nhỏ cào cào lên trán y.

Không đúng, tình huống này... dường như có gì đó không ổn?

Thẩm Miên khẽ thở dài: "Loại tình huống bất ngờ như thế này, chẳng phải thường xuyên trở thành một phần công việc của các ngươi sao?"

Cục than đen bị Thẩm Miên đè bẹp xuống bàn, tròn vo một đống, vẻ mặt như đưa đám:[Rốt cuộc, rốt cuộc là thế sự khó lường...]

Thẩm Miên liếc nhìn lướt qua màn hình hệ thống.

Kỳ thực trong cốt truyện nguyên tác, cũng từng có một đoạn tương tự như thế.

Lúc nguyên thân phát lương thảo, cứ dây dưa kéo dài mãi không quyết, về sau lại cả tin vào lời gièm pha của gian thần, thẳng tay hạ ngục Vệ Quốc Công, thậm chí còn xét nhà.

Cả phủ Vệ Quốc Công, chỉ trong một đêm đã tan thành mây khói, đến quả trứng gà nguyên lành cũng không còn sót lại.

Nghĩ đến cái giấc mộng y từng thấy trước đó, Thẩm Miên nghiến răng ken két.

Thật là...

Đột nhiên cảm thấy cái gọi là công tác co dãn của nguyên thân, cũng quá mức buông thả rồi.

Cầu cho hắn gặp họa không chết cũng thành tàn.

Nhưng vấn đề hiện tại là ——

Bề ngoài trông giống như cốt truyện nguyên tác đang dần xảy ra, thế nhưng thời gian, địa điểm, thậm chí cả nhân vật... không có chỗ nào là đúng.

Trước đây khi xem đến đoạn này, Thẩm Miên đã cố tình điều chuyển vị quan viên trong nguyên cốt truyện vốn vu hãm Vệ Quốc Công sang một chức vụ nhàn tản, ý là muốn hắn đừng lại gây họa.

Không ngờ tới bây giờ, lại đổi thành một người khác nhảy ra, tiếp tục tố cáo Vệ Quốc Công.

Thời gian tuy rằng phát sinh sớm hơn, nhưng lý do biện giải lại quỷ dị mà... không khác gì nguyên tác.

Cách đó không xa, sắc mặt Vệ Quốc công cùng Lục Chương đều thoáng trầm xuống.

Loại cáo buộc hoang đường thế này, đổi lại là vị tướng lĩnh nào cũng khó lòng tiếp nhận nổi.

Thẩm Miên nhìn về phía màn hình hệ thống trước mặt, bên trên đánh dấu giới thiệu vị đại thần nọ:

[Binh bộ Thị lang, Tuân Hoả]

Năm xưa từng có mâu thuẫn lớn với Vệ Quốc công, từ đó quan hệ xấu đến mức không thể vãn hồi.

Chỉ là, từ sau khi Vệ Quốc công thăng tiến như diều gặp gió, kẻ này liền thu liễm không ít, ít nhất bề ngoài vẫn tỏ ra nước giếng không phạm nước sông.

Tuân Hoả nói đến mức miệng khô lưỡi đắng, lòng tràn đầy mong chờ liếc trộm về phía Hoàng Đế.

Tuy rằng gần đây Bệ hạ hết sức coi trọng phủ Vệ Quốc Công, nhưng Đế vương nào lại không e dè võ tướng, nhất là hạng cầm binh trọng thần, quanh năm trấn thủ biên quan?

Chỉ cần Bệ hạ tra ra được điểm sơ hở, phủ Vệ Quốc Công át sẽ xong đời!

Thẩm Miên cúi đầu liếc ánh mắt vui sướng đầy chờ mong của Tuân Hỏa, thầm nghĩ:

Khai champagne quá sớm ở đâu cũng là điều cấm kỵ.

Y hơi khom người, chống tay lên ngự án trước mặt: "Ý của Tuân ái khanh là... Vệ Quốc Công tư thông với Lan Đê Vương, cấu kết với địch phản quốc?"

Tuân Hoả lập tức đứng thẳng người, lớn tiếng đáp: "Chính là vậy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!