Lời Thẩm Nhất vừa dứt, cả điện tức khắc lặng ngắt như tờ, ngay cả hệ thống đang trộm uống nước trái cây trên ngự án cũng phải ngẩng đầu lên.
Trong khoảnh khắc cực độ câm nín ấy, Thẩm Miên theo bản năng quay sang nhìn Lục Chương ở bên cạnh.
Ánh mắt hai người giao nhau, sắc mặt Lục Chương cũng mang theo chút trống rỗng không nói nên lời.
Thẩm Miên: Đây là Tô Lặc dụng binh như thần trong nguyên tác?
Lột... lột quần áo người ta.
Đúng là quá đáng! Chưa nhậm chức đã bắt đầu làm trò quấy nhiễu nơi công sở?!
Thẩm Miên vỗ án đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng xông thẳng tới địa lao của Đại Lý Tự.
Trước cửa ngục giam có mấy ảnh vệ đứng canh, Ứng Tông bị vây ở giữa, xung quanh đều là đồng liêu quan tâm hỏi han.
Có một người không biết từ đâu lôi ra được một con thỏ nhỏ trắng phau, rồi nhét vào lòng Ứng Tông như đang dỗ tiểu hài tử, còn thuận tay xoa xoa đầu cậu ta.
Ứng Tông ôm con thỏ, sắc mặt tựa hồ thả lỏng được đôi chút.
Đồng tử Thẩm Miên khẽ rung lên.
Mấy ảnh vệ của y... rốt cuộc là thường ngày mang những thứ gì trên người vậy? Vì sao lại tiện tay có thể móc ra một con thỏ?!
Đối diện bên trong ngục giam, Ô Lặc Hắc Tô bị trói gô lại ném thẳng xuống đất, so với lần trước Thẩm Miên nhìn thấy, nay càng thêm chật vật.
Hiển nhiên đã bị ảnh vệ dưới trướng của y "giáo huấn" qua một trận.
Thanh niên bị trói chéo hai tay sau lưng, nằm vật trên đống rơm như tôm sông mắc cạn, giãy giụa khổ sở.
Thẩm Miên trừng mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó đi tới bên cạnh Ứng Tông.
Thiếu niên nghe thấy tiếng có người hành lễ bên cạnh, liền ngẩng mắt lên.
Đôi đồng tử màu lam mang nét hoang dã kia lúc này thoáng ánh lên vẻ tủi rhaan và phẫn nộ.
Thẩm Miên liếc nhìn xiêm y của Ứng Tông đã bị xộc xệch, liền đưa tay chỉnh lại áo cho cậu ta, vô thức hạ thấp giọng: "Hắn vừa rồi... túm quần áo của ngươi?"
Ứng Tông mím môi gật đầu, ánh mắt hung hăng nhìn về phía thanh niên trong phòng giam.
Bị nhét thứ chặn miệng, Ô Lặc Hắc Tô liều mạng lắc đầu.
Không phải! Hắn ta không có ý đó!
Nghe hắn ta giải thích đã! Là hiểu lầm!
Thế nhưng, Thẩm Miên căn bản không có ý định nghe hắn ta giải thích. Y nheo mắt lại, từ trên xuống dưới quét một lượt người hắn ta, lạnh giọng nói: "Trẫm nhớ rõ trước đó đã bảo ngươi, ngoan ngoãn một chút."
"Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Dám động thủ với ảnh vệ của trẫm, còn túm quần áo người ta, ngươi nghĩ cái gì trong đầu vậy hả!?"
Ứng Tông lập tức rụt về phía sau lưng Thẩm Miên, nhìn thanh niên đang nằm trên đống rơm với ánh mắt nhe răng giận dữ.
Nếu Bệ hạ muốn xử lý người này, cậu ta nhất định phải cắn đứt tay phải của tên đó trước!
Ô Lặc Hắc Tô đối mặt với ánh nhìn đầy thù địch của thiếu niên, trong thoáng chốc chỉ cảm thấy cả đầu lẫn tay đều đau buốt.
Hắn ta "ưm ưm" không ngừng, cố dùng ánh mắt cầu xin Thẩm Miên lấy thứ đang bị nhét trong miệng hắn ra.
Thẩm Miên liếc nhìn Ứng Tông đang nép sau lưng mình, rồi lại quay đầu đánh giá Ô Lặc Hắc Tô đang nằm trong phòng giam.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!