Khi Thẩm Miên đến Điện Lân Đức, người bên trong đã tề tựu đông đủ.
Chờ y an tọa xong, Tiền công công liền cao giọng tuyên bố khai yến.
Trà Sữa cũng được mang theo đến, ngoan ngoãn nằm bên chân Thẩm Miên gặm khúc xương.
Tiếng nhạc nhàn nhã vang lên, trong điện tràn ngập bầu không khí vui tươi, hoan hỉ.
Tống Thanh Ninh ngồi phía dưới, nhét một khối thịt nướng vào miệng, híp mắt nhai lấy nhai để.
Ôm đùi thật sự là một chuyện tốt, sợ cậu ta mùa đông không đủ ruộng đất để canh tác, đồng hương còn gọi người tới dựng cho cậu ta một cái lều ấm!
Ngay cả đám cải tạo lao động cũng bị đưa tới cho cậu ta dùng, cảm động quá, Tống Thanh Ninh quyết định kéo dài thêm hai giờ làm việc cho mọi người.
Hiện tại trong không gian của cậu ta đã có thể nuôi dưỡng động thực vật, trước tiên nuôi ít tôm hùm đất ở linh tuyền, rồi lại mua thêm một đống gà vịt con.
Chỉ tiếc là cấp bậc hệ thống vẫn chưa đủ, một số loại động vật vẫn chưa được mở khóa, tạm thời cũng không thể nuôi ở ngoài không gian.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại——
Tống Thanh Ninh lại giơ tay gắp thêm một cái cánh gà:
Đồ ăn nuôi trồng trong không gian đúng là ngon đến khó tin, sao lại có thể ngon đến thế cơ chứ.
Bên tay trái của cậu ta, Hoắc Yếm đang chậm rãi ăn cơm trong bát, dáng vẻ an tĩnh. Người Khúc gia ngồi cách đó không xa nhìn Hoắc Yếm, trong lòng vừa đau xót lại vừa tự trách.
Chỉ là cũng có thể nhìn ra, Hoắc Yếm cùng người nhà ở chung vẫn còn rất gượng gạo, người Khúc gia cũng không tiện làm phiền, chỉ có thể lặng lẽ chú ý.
Bên cạnh Hoắc Yếm là Thẩm Giác đang uống canh, ánh mắt cứ thỉnh thoảng lại lén liếc sang phía cậu ấy, dáng vẻ như rất muốn mở lời nhưng lại chẳng biết phải nói thế nào.
Tống Thanh Ninh đứng giữa việc chọn mở đề tài hay ngồi xem náo nhiệt, do dự một giây, cuối cùng dứt khoát chọn vế sau.
Hắc hắc, cậu ta chính là thích xem náo nhiệt.......
Ca múa trong cung yến lần này xác thực trình độ rất cao, sứ thần các nước cũng lần lượt dâng lên cống phẩm cùng lễ vật.
Trong lúc đó còn thường xuyên có các tiết mục ca múa tiến cống, nam nữ đều có, mà câu cuối cùng của các sứ thần, tất nhiên là muốn đem vũ cơ hiến tặng cho Thẩm Miên.
Thẩm Miên: Không phải chứ?
Y lại không phải mở đoàn nghệ thuật, muốn nhiều vũ cơ như vậy để làm gì.
Phía dưới, sắc mặt Lục Chương đã hoàn toàn sa sầm.
Trái lại Tống Thanh Ninh lại sáng rỡ ánh mắt, từ xa hướng về phía Thẩm Miên làm thủ thế.
Ta cần, Ta cần, đồng hương!
Thẩm Miên: ?
Y kinh ngạc nhìn hệ thống: "Cậu ta đang nói gì vậy?"
Không phải chứ, Tống Thanh Ninh hẳn là đang muốn thêm đồ ăn, chẳng lẽ không phải vũ cơ?
09 đang lén lút nhét trái cây vào miệng, lông vuốt mơ hồ phát âm không rõ:[Cậu ta nói ——]
[Muốn ngài giữ lại vài người, sau này có thể biểu diễn ở tiệm lẩu.]
Thẩm Miên trầm tư chốc lát, cảm thấy ý này cũng không tồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!