Cái tên Ô Lặc Hắc Tô này, Thẩm Miên không có ấn tượng gì, nhưng Tô Lặc thì lại khác.
Giờ khắc này, y nhìn chằm chằm vào màn hình hệ thống trước mắt, trong lòng chậm rãi nhớ lại đoạn cốt truyện mà y từng lướt qua khi trước.
Cái tên Tô Lặc, là nhân vật chỉ xuất hiện ở nửa sau cốt truyện.
Lúc ấy, Lục Chiêu về cơ bản đã dẹp yên loạn lạc, thuận lợi đăng cơ, không gặp phải trở ngại lớn nào. Phủ Vệ Quốc Công sau khi bị nguyên thân xét nhà, tướng trấn thủ biên quan cũng bị thay đổi. Vị tướng mới này không chỉ năng lực kém cỏi, mà còn thường xuyên hà khắc với tướng sĩ dưới quyền.
Nghe tin Lục Chiêu sắp kéo quân tới Kinh Thành, gã đột nhiên có thái độ khác thường, mưu tính dẫn binh vào Kinh "cứu giá".. Không ngờ lại bị phó tướng cũ dưới trướng Vệ Quốc Công trực tiếp chém đầu tại trận.
Sau đó, vị phó tướng ấy mang theo một bộ phận tàn quân Tĩnh Bắc, một đường hồi Kinh, hội hợp cùng Lục Chiêu.
Chờ đến khi Lục Chiêu lật đổ nguyên thân xưng Đế, triều cục còn chưa yên ổn, Lan Đê đã nhân cơ hội bắt đầu quấy nhiễu biên quan, dân chúng khổ sở không yên.
A Sở Hồn tử trận, Tô Lặc lên thay làm chủ tướng. Mấy năm sau, người này đã có thể xưng là "Dụng binh như thần", khiến Lục Chiêu phải đau đầu một thời gian dài.
Có điều, cuối cùng hắn ta vẫn không địch lại được hào quang vai chính của Lục Chiêu và Tống Thanh Ninh.
Tô Lặc đại bại bị bắt, Lục Chiêu nảy lòng yêu tài, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn chiêu an hắn ta vào dưới trướng mình.
Nhưng Tô Lặc mềm cứng không ăn, sống chết không chịu khuất phục.
Về sau Tống Thanh Ninh cũng đến gặp hắn ta, không biết có phải vì bị Tống Thanh Ninh nói động, hay vì nản lòng thật sự, cuối cùng Tô Lặc cũng mở miệng, nói rằng đối phương đã g**t ch*t hy vọng đầu hàng duy nhất trong lòng hắn ta.
"Ta đã tìm đệ đệ suốt mười mấy năm, cuối cùng lại chết trong tay người Đại Cảnh."
Tô Lặc nói bằng giọng lãnh đạm: "Ta tuyệt đối sẽ không làm việc cho kẻ giết đệ đệ ta."
Tống Thanh Ninh sững người, muốn hỏi thêm, nhưng Tô Lặc lại không nói một lời nào nữa.
Sau đó, vết thương cũ của Tô Lặc phát tác, nhưng hắn ta vốn ôm tâm muốn chết, không chịu phối hợp trị liệu, chẳng bao lâu thì chết trong ngục.
Thẩm Miên xem xong đoạn cốt truyện, lại quay đầu nhìn về phía thanh niên trong ngục giam.
Sau lưng Thẩm Miên, Lục Chương lúc này đã sắp đem hoa văn trên ngọc bội xóa sạch.
Bệ hạ... vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ô Lặc Hắc Tô.
Lục Chương thật sự không ưa nổi người này.
Lớn lên chẳng khác nào hồ ly tinh, ánh mắt xảo trá, tâm cơ lại nhiều như củ sen chín tầng ruột, khiến người ta nhìn một cái liền thấy chán ghét.
Cảm nhận được một ánh mắt soi mói cực kỳ mãnh liệt, Ô Lặc Hắc Tô ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lục Chương đang đứng cạnh Vệ Quốc Công.
Ánh mắt giao nhau, Ô Lặc Hắc Tô nhoẻn miệng cười với hắn một cái.
Lục Chương lập tức lộ vẻ bị ghê tởm, vội vàng dời tầm mắt đi nơi khác.
Ô Lặc Hắc Tô khẽ nhướn mày, đôi mắt hồ ly chậm rãi nheo lại.
Hửm?
Sao lại cảm thấy đứa con của Vệ Quốc Công Đại Cảnh này, hình như không giống với kẻ trước kia cho lắm?
Thẩm Miên khẽ hắng giọng. Khi thanh niên trong ngục nhìn sang, y liền mỉm cười ôn hòa.
Không biết vì sao, Ô Lặc Hắc Tô đột nhiên cảm thấy sau cổ nổi lên một trận lạnh buốt.
Hắn ta cảnh giác mà lùi ra sau một bước
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!