Hy vọng tuy mong manh, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có.
Dù sao hôm qua sau khi xem pháo hoa xong, trời cũng đã không còn sớm, sáng nay còn phải thượng triều, Lục Chương rất có khả năng chỉ nhìn thoáng qua bìa sách rồi liền thu dọn lại.
Nghĩ thêm theo chiều hướng tích cực, vạn nhất vì lễ vật quá nhiều, Lục Chương thậm chí còn chưa lật đến mấy quyển phía dưới thì sao?
Ánh mắt của Hoàng Đế quá mức nóng rực, Lục Chương muốn bỏ qua cũng khó.
Hắn cầm tấu chương trong tay, nhưng tâm tư lại bay về những món lễ vật tối hôm qua.
Thẩm Miên nhìn sườn mặt nghiêm túc làm việc của Lục Chương, muốn nói lại thôi nửa ngày, vẫn chưa nghĩ ra được nên mở miệng thế nào.
Y thật sự muốn khấu trừ hệ thống ba năm đồ ăn vặt và giải trí!
[Ký chủ.]
Quả cầu than đen bị Thẩm Miên x** n*n cả đêm hôm qua, yếu ớt bò lại gần: [Hôm qua đã phạt rồi, hôm nay không thể phạt tiếp được nữa đâu ha.]
Nó kiên quyết phản đối chế độ phạt chồng phạt.
Thẩm Miên hừ lạnh một tiếng: "Ngươi còn mặt mũi nói à?"
Y hiện giờ bị xấu hổ đến mức này, rốt cuộc là nhờ ơn ai ban tặng chứ!
Cảm giác này khiến Thẩm Miên hoài nghi, từ khi hệ thống mở ra chức năng cảm quan, thì tiện thể cũng đóng luôn chức năng tư duy. Vốn là sinh vật trí tuệ cao cấp, cuối cùng toàn bộ trở thành —— chỉ biết ăn.
09 liếc nhìn gương mặt biến hóa liên tục của Thẩm Miên, rụt rè hỏi: [Ký chủ, có phải ngài đang mắng ta trong lòng đúng không?]
Thẩm Miên hung thần ác sát trừng nó: "Đúng đấy, sao nào, có ý kiến?"
09: Dĩ nhiên là có!
Nhưng vì phạm phải sai lầm quá lớn, hệ thống không dám mở miệng phản bác, chỉ có thể uất ức dậm dậm chân trên bàn cho hả giận.
Cái hệ thống hèn nhát hôm qua, đã chết rồi!
09 hiện tại, là một hệ thống còn hèn nhát hơn!
Thẩm Miên cắn mấy hạt dưa, uống hai ly trà, ăn ba miếng điểm tâm, vậy mà đến lúc Lục Chương xử lý xong toàn bộ tấu chương, y vẫn còn đang rối rắm không biết nên mở miệng thế nào.
Cuối cùng, vẫn là Lục Chương chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng: "Bệ hạ?"
Hắn quay đầu nhìn lại Thẩm Miên, Thẩm Liên đối diện ánh mắt hắn, lập tức ngồi thẳng lưng: "Sao vậy?"
Ngữ khí của Lục Chương mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Bệ hạ đã nhìn thần một hồi lâu rồi."
Thẩm Miên lập tức chột dạ, vô thức nhéo nhéo tay áo long bào.
Nếu đã bị phát hiện, y chỉ có thể gượng gạo nói: "A, ta chỉ là muốn hỏi một chút, lễ vật hôm qua ngươi... cất đi rồi à?"
Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Miên cảm thấy ngay sau khi y nói câu đó, biểu tình của Lục Chương thoáng trở nên không được tự nhiên.
Thẩm Miên: Chẳng lẽ thật sự chưa xem?
Lục Chương dừng một chút: "Đều đã xem qua, còn chưa cảm tạ Bệ hạ ——"
Thẩm Miên vội nói: "Không, không cần khách sáo!"
Ngữ khí có phần cứng nhắc: "Lần trước thấy ngươi có vẻ rất thích đọc sách, liền sai Thẩm Nhất đi tùy tiện mua vài quyển đưa ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!