Nghe thấy Lục Chương gọi mình, Thẩm Miên "Hả?" một tiếng, kế đó lui nửa bước về sau, cả người đều rút lại.
Tay phải y vẫn còn giữ cái lá khô vừa nhặt từ trên vai Lục Chương xuống, hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang theo nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Hơi thở ấm áp chợt rút đi, Lục Chương chỉ cảm thấy trái tim mình cũng hơi hơi cứng lại.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, cưỡng ép đè xuống cỗ mất mát trong lòng, lắc đầu nói: "Không có gì."
Thanh niên buông tay phải xuống một cách tự nhiên, phảng phất như chút xúc động lúc nãy chỉ là ảo ảnh thoảng qua.
Hắn cụp mắt, nhìn chằm chằm cái lá khô trong tay Thẩm Miên, giọng nhẹ nhàng: "Thần trước nay không để ý sinh thần... Không nghĩ tới Bệ hạ sẽ chuẩn bị những thứ này, đa tạ Bệ hạ."
Thẩm Miên tiện tay ném cái lá khô kia tới cạnh cửa, liên tục xua tay nói: "Hầy, khách khí cái gì, về sau năm nào cũng giúp ngươi mừng sinh thần!"
Y bỗng nhớ tới gì đó, lại hỏi một câu: "Đúng rồi, ngươi ở Kinh Thành, hoặc là ở biên quan, có bằng hữu nào không?"
"Nếu có người quen, sang năm gọi cả lên, người đông mới náo nhiệt!"
Lục Chương nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ hơi hoang mang.
Thẩm Miên quay đầu thấy hắn như vậy cũng sửng sốt: "Hả?"
Làm sao vậy, sao lại đột nhiên trầm mặc.
Lục Chương thấp giọng nói: "Thần...... cũng không có bằng hữu nào có thể mời đến cùng mừng sinh thần."
Trước kia hắn vẫn luôn hành sự cẩn trọng, thỉnh thoảng hồi Kinh cũng không thân thiết kết giao với nhà nào, dù sao Vệ Quốc Công tay nắm binh quyền, vốn đã dễ khiến Hoàng Đế kiêng dè. Nếu nhà hắn lại thân thiết với người khác, khó tránh khỏi bị gán cho danh xưng kết bè kết cánh.
Mà ở biên quan, phần lớn thời gian của Lục Chương đều là huấn luyện và đọc sách, thỉnh thoảng thông qua người trong phủ truyền tin để cân nhắc tình thế triều đình, hoặc chuẩn bị bài vở cho đệ đệ.
Còn về chuyện kết giao bằng hữu ——
Nơi đó, thật sự quá dễ mất đi bằng hữu. Hôm nay là tri kỷ, ngày mai có khi đã hóa thành vết máu nơi chiến trường. Trải qua vài lần như vậy, Lục Chương liền học được không nên kết giao sâu với đồng liêu.
Hắn cảm thấy, thà rằng chưa từng có được, còn hơn là có rồi lại mất đi.
Thẩm Miên nghe đến đây, sắc mặt thoáng cái lộ ra vẻ chột dạ như vừa lỡ tay chạm đến chỗ đau của người khác.
Xong rồi, chẳng lẽ Lục Chương thật sự không có bằng hữu, giờ lại bị y khơi ra chuyện thương tâm!?
Chết tiệt cái miệng này, ai bảo ngươi nói nhiều!
Giờ phút này y hận không thể trực tiếp quay về nửa phút trước, đem hai câu nói kia rút lại.
Lục Chương thấy vẻ mặt của Thẩm Miên, ánh mắt nhu hòa: "Không cần mời bằng hữu, thần có thể cùng Bệ hạ mừng sinh thần, đã thấy vui mừng lắm rồi."
Cho dù không có bằng hữu, trong lòng hắn cũng đã đủ ấm áp.
Lục Chương cảm thấy, khi còn ở biên quan, lần đầu tiên nhìn thấy con mèo kia giương nanh múa vuốt, giống như nhảy vọt vào ngực hắn, vung móng vuốt, đem lòng hắn cào cho rối tung rối mù.
Sau đó còn vẫy đuôi bỏ đi, đắc ý dào dạt.
Thẩm Miên đối diện với ánh mắt hắn, một luồng khí nóng chậm rãi bốc lên từ vành tai.
Sao lại thế này, Lục ái khanh sao có thể nói mấy câu khiến Bệ hạ cũng ngượng ngùng như thế?
"Ai?"
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bóng người từ chính sảnh xông ra, lớn tiếng la ầm lên: "Hai người còn ngây ngốc ở đây làm gì đó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!