Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Ninh đã sớm mang theo tất cả đồ đạc tiến cung.
Chờ đến khi Thẩm Miên nhận được tin Lục Chương đã ra khỏi phủ, y liền dẫn người mang theo lễ vật, cùng nhau đến phủ Vệ Quốc Công.
"Tham kiến Bệ hạ!"
Từ lúc Lục Chương ra khỏi cửa, quản gia vẫn luôn chờ ở đại môn phủ Vệ Quốc Công. Xa xa trông thấy cỗ xe ngựa quen mắt, hắn ta lập tức chậm rãi chạy ra nghênh đón, cúi đầu hành lễ, cung kính đưa cả đoàn người vào phủ.
Tiền công công vừa bước qua bậc thềm đại môn phủ Vệ Quốc Công, sắc mặt liền lạnh xuống như phủ sương.
Mộc Tê theo phía sau ôm Trà Sữa, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn người quản sự phía sau Thẩm Miên đang lải nhải không ngừng.
Ồn ào quá mức...
Quản gia thao thao bất tuyệt bỗng khẽ rùng mình.
Hắn ta nhìn quanh bốn phía, rồi lặng lẽ kéo chặt áo ngoài thêm một tầng.
Ai, tuy rằng tuyết vẫn chưa rơi, nhưng gần đây tiết trời mỗi ngày một lạnh hơn, xem ra ngày mai hắn ta lại phải mặc thêm một lớp áo nữa.
Quản gia ngẩng đầu nhìn Thẩm Miên, cảm động đến rưng rưng nước mắt: "Từ khi phu nhân qua đời, Đại công tử liền không tổ chức sinh thần, sau đó lại tuổi còn nhỏ đã theo Vệ Quốc Công ra biên quan, càng không để tâm đến những chuyện ấy. Không ngờ Bệ hạ lại nhớ tới Đại công tử như vậy!"
Vừa lau nước mắt bằng tay áo, hắn ta vừa tiếp lời: "Lần này trở lại Kinh Thành, tính tình của Đại công tử cũng cởi mở hơn không ít, tiểu nhân đã nhiều năm rồi không thấy hắn..."
Một luồng khí tức quen thuộc ập đến, Thẩm Miên bỗng mở miệng: "A, vị quản gia này, ngươi tên gọi là gì?"
Không ngờ Bệ hạ lại hỏi điều này, sắc mặt quản gia đầy kích động, tay run lên: "Hồi Bệ hạ, tiểu nhân họ Vương, tên là Ma."
Phụ thân, mẫu thân, con có tiền đồ rồi! Bệ hạ lại hỏi tên con!
Rạng rỡ tổ tông, thật sự là rạng rỡ tổ tông!
Thẩm Miên khựng lại một chút: "Mẹ... Vương*... Không phải, Vương quản gia, trước tiên ngươi dẫn người đi đem những nguyên liệu nấu ăn kia mang đến thiện phòng đi."
(*) Vương Ma: —Wáng Má
Mẹ Vương: — Wáng Mā
Y thật sự rất sợ người này kế tiếp sẽ đột nhiên thốt ra một câu kiểu như "Đã rất nhiều năm không thấy Đại công tử cười vui như vậy rồi".
Nói mới nhớ, chẳng lẽ Lục Chương còn có một vị bằng hữu làm đại phu nào nữa sao?
Vương quản gia hung hăng gật đầu: "Dạ, Bệ hạ cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ an bài mọi thứ ổn thỏa!"
Người trong thiện phòng từ sớm đã chuẩn bị xong, sợ nhân lực không đủ, Thẩm Miên còn đặc biệt mang theo hai đầu bếp từ Ngự Thiện Phòng tới hỗ trợ.
Tống Thanh Ninh tạm thời đảm nhiệm việc chỉ huy bên ngoài, chẳng qua thực đơn do cậu ta đề xuất vừa đưa ra, liền bị Thẩm Miên bác bỏ toàn bộ.
Tống Thanh Ninh không phục: "Cánh gà chiên Coca thì sao chứ? Cánh gà chiên Coca siêu cấp ngon đó!"
Tuyệt đối sẽ khiến Thế tử Vệ Quốc Công ăn một lần là nhớ mãi không quên, trở thành một bạch nguyệt quang trong lòng hắn!
Thẩm Miên nói: "Hắn không thích ăn quá ngọt, hơn nữa, ngươi muốn để tất cả mọi người cảm thấy ngươi đang hạ độc sao?"
Bình thường y uống Coca do Tống Thanh Ninh dâng tặng đều phải lén đựng trong bình uyên ương chuyển hương, chỉ lúc không có ai mới dám uống.
Coca, đối với Đại Cảnh hiện tại mà nói, vẫn là một thứ vượt quá giới hạn.
Tống Thanh Ninh nghĩ tới lần trước mình bị ảnh vệ đè xuống đất dằn mặt thê thảm cỡ nào, lập tức im bặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!