Chương 37: Nói dối - Một tia cay đắng

Sau khi ra khỏi cung, Thẩm Miên ngồi xe ngựa đi thẳng tới Ngọc Tân Viên ở thành Bắc, rồi dừng lại trước tiểu viện mà y đã ban cho Tống Thanh Ninh.

Vừa bước vào cửa, y liền thấy Tống Thanh Ninh đang bận rộn ở tiền viện chăm sóc cây thanh long.

—— Loại thanh long này vốn là bị Thẩm Miên chê bai vì khuyến mãi, sau đó Tống Thanh Ninh cắt ra nếm thử, không ngờ lại ngọt ngoài ý muốn. Thế là cậu ta dứt khoát chọn hạt đem ra, sau khi ươm mầm liền trồng luôn vào trong viện.

Nhờ có linh tuyền tưới tắm, thanh long lớn rất nhanh.

Chỉ là vẫn mãi không chịu nở hoa kết trái, trông như một đám cây xanh trầm mặc an tĩnh.

Nghe thấy tiếng động, Tống Thanh Ninh bước ra, vừa khéo trông thấy Thẩm Miên đang chăm chú quan sát mấy cây thanh long, bèn cảm khái: "Mới có mấy ngày không gặp, tam a ca nhà ta lại lớn thêm rồi."

Thẩm Miên: "......"

Y cảm thấy mình bị công kích tinh thần nhẹ.

Tống Thanh Ninh vội bước đến trước mấy gốc thanh long, từng cây từng cây v**t v*, miệng không ngừng cổ vũ: "Đều là những đứa bé ngoan, các ngươi sẽ sớm ra hoa kết trái, đúng không nào?"

Thẩm Miên chớp mắt một cái, câm nín: "Ngươi đang làm cái gì đấy?"

Thật sự là trồng trọt đến mức điên rồi sao!?

Tống Thanh Ninh nghiêm mặt đứng thẳng dậy: "Thực vật cũng hiểu tiếng người, ta nghe nói, nếu mỗi ngày khen ngợi bọn chúng, chúng sẽ sinh trưởng tốt hơn. Đồng hương à, ngài đừng suốt ngày nói chúng không kết trái, lỡ đâu chúng nghe thấy không vui mà thật sự không kết nữa thì biết làm sao?"

Thẩm Miên: ?

Y chỉ vào một mảnh đất nhỏ bên cạnh: "Vậy mấy cây dược thảo của Hoắc Yếm lớn nhanh thế kia, là vì mỗi ngày hắn đều nói chuyện với chúng sao?"

Tống Thanh Ninh đáp không chút do dự: "Ừm... Nhưng ta cảm thấy chúng ta vẫn nên phân tích tùy theo tình huống cụ thể."

"Cũng có thể là vì bên hắn ánh nắng tốt hơn bên ta."

Thẩm Miên: Rõ ràng đất chỗ ngươi mới là tốt hơn, đúng là sinh viên giỏi tự lừa mình dối người!

Y vòng qua mấy gốc "tam a ca", lập tức đi vào trong: "Đồ chuẩn bị xong rồi chưa?"

Tống Thanh Ninh gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi!"

Trên mặt cậu ta mang theo ba phần đau lòng, bảy phần hiếu kỳ, tiến lại gần bên cạnh Thẩm Miên: "Đồng hương à, nhiều đồ như vậy, là chuẩn bị cho ai thế?"

"Bày ra long trọng thế kia, chẳng lẽ ngài định thổ lộ tình cảm?"

Tống Thanh Ninh dừng lại một chút, nghiêng đầu nói nhỏ: "Không lẽ là... cầu hôn?"

Thẩm Miên bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy kinh hoảng nhìn Tống Thanh Ninh đang cười đến có phần đáng khinh: "Ngươi đang nói cái gì vậy!"

"Đây là chuẩn bị để mừng sinh nhật cho Lục Chương, là để cảm tạ, ngươi hiểu không?"

"Chúng ta chỉ là đồng sự đơn thuần, quan hệ bằng hữu, ngươi làm sao lại có cái tư tưởng đen tối như thế!"

Thấy dáng vẻ đầy chính khí ấy của Thẩm Miên, Tống Thanh Ninh lập tức giơ tay đầu hàng: "Được được được, đơn thuần, đơn thuần, ta sai rồi."

Thẩm Miên vừa xoay người đi, ánh mắt Tống Thanh Ninh liền xoay chuyển một vòng.

Lục Chương cũng thật sự cảm thấy hắn và đồng hương chỉ là đồng nghiệp đơn thuần thôi sao?

Đừng tưởng sinh viên không nhìn ra, lần trước ăn lẩu cùng nhau, mỗi lần cậu ta nói chuyện với Thẩm Miên, người kia đều phải liếc mắt nhìn cậu ta một cái!

Tống Thanh Ninh nhìn vẻ mặt nghiêm nghị chính trực của Thẩm Miên, khóe miệng khẽ cong lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!