Lục Chương bất ngờ khẽ kêu một tiếng: "A."
Tiền công công đang nghiến răng, định bụng thắt cho hắn một vòng chặt đến mức dao kéo cũng không cắt nổi, vừa nghe Thế tử kêu lên một tiếng, mí mắt lập tức giật giật.
Quả nhiên, Thẩm Miên vốn đang chỉnh lại y phục liền ngẩng đầu lên: "Làm sao vậy?"
Lục Chương liếc nhìn y, sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống, giọng nói ôn hòa: "Không có gì."
"Chỉ là cảm thấy... có hơi chật một chút."
"Không sao, chật một chút cũng tốt, tránh để lát nữa lại bị lỏng."
Tiền công công nghiến răng, hận không thể dùng chính cái đai lưng này siết chết Lục Chương cho xong.
Nghe một chút, nghe một chút xem, đây là đang làm cái trò gì!
Phủ Vệ Quốc Công, quả nhiên chẳng có lấy một người tử tế!
Thẩm Miên nghe vậy, liền nhìn dáng vẻ của Lục Chương, trong lòng cũng dâng lên chút áy náy, vừa rồi chính y là người kéo tuột đai lưng của hắn, nay lại để người ta chịu khổ thế này.
Nếu không phải khi nãy Lục Chương đỡ y, chỉ e y đã bị cái hệ thống chết tiệt kia hại thảm.
"Không cần buộc chặt quá, ai lại ngâm nước nóng mà còn thắt đến vậy."
"Lúc nãy chẳng qua là..."
Thẩm Miên dừng lại giây lát: "Một chút ngoài ý muốn."
Nét cười trên mặt Tiền công công liền đông cứng lại: "Dạ, Bệ hạ."
Hắn vội vàng giúp Lục Chương thắt đai lưng cho chỉnh tề, sau đó lui sang đứng bên Thẩm Miên: "Bệ hạ còn muốn ngâm thêm chút nữa không?"
Thẩm Miên lắc đầu: "Thôi, không cần, trẫm đi thay y phục. Đợi Tống Thanh Ninh bọn họ ngâm xong thì cùng nhau dùng bữa."
Y đi đến sau bình phong thay xong y phục, liền cúi người nhặt lên hệ thống đang nằm phơi xác trên đất tựa như đã chết từ đời nào.
Bị người túm trong tay, cục than đen run lẩy bẩy, cặp mắt điện tử màu xanh nhắm nghiền, chỉ khe khẽ phát ra hai tiếng rầm rì u oán.
Thẩm Miên nghĩ đến vừa rồi suýt nữa đã bị cái hệ thống ham ăn mê chơi này hại cho mất mạng, liền nghẹn một bụng tức. Y dùng hai ngón tay kẹp lấy quả cầu trong lòng bàn tay, hung hăng bóp mấy cái thật mạnh.
Tiếng r*n r* của hệ thống lập tức to hơn hẳn: [Được rồi... choáng quá... Muốn phun ra rồi.]
Thẩm Miên lập tức ngừng tay, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nó: "Nếu ngươi dám phun ra trên tay ta ——"
Giọng điệu của y âm u đáng sợ: "Chờ lát nữa ta sẽ ném ngươi vào tổ kiến bên vườn kia."
Hệ thống choáng váng, chỉ cảm thấy đầu ong ong cả lên, phát ra một tiếng nức nở bi thương, sau đó nằm gục trong tay Thẩm Miên, không dám nhúc nhích nữa.
Thẩm Miên vốn định nhét quả cầu lông này vào ngực, nhưng đến giữa chừng lại hơi do dự một thoáng, cuối cùng vẫn lấy khăn tay bao lấy nó, rồi nhét vào tay áo.
Đợi đến khi Lục Chương thay y phục xong, Thẩm Miên liền dẫn người đến dùng bữa.
Tống Thanh Ninh và Hoắc Yếm cũng nhanh chóng tới nơi. Mấy người đều còn trẻ tuổi, nhất thời khiến đình viện náo nhiệt hẳn lên.
Trên bàn, chiếc nồi đồng đặt giữa trung tâm đang lộc cộc sôi lên, canh trong nồi được chia làm hai nửa, tuy đều mang sắc đỏ, nhưng một bên mặt nước có những miếng cà chua thái nhỏ lơ thơ nổi lềnh bềnh.
"Bệ hạ, ngài muốn ngồi chỗ nào?"
Tống Thanh Ninh nhìn bốn vị trí quanh bàn, quay đầu hỏi Thẩm Miên, trong mắt không chút nịnh nọt, chỉ toàn là sự tôn kính chân thành dành cho nghĩa phụ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!