Thẩm Miên dùng một tay ấn cái hệ thống còn đang bì bõm trong nước, nhích người nhường ra một khoảng trống bên cạnh.
Chẳng mấy chốc, khóe mắt y đã liếc thấy cẳng chân thon dài hữu lực của Lục Chương.
Lúc nãy còn cảm thấy chuyện cùng nhau ngâm suối nước nóng chẳng có gì to tát, lúc này Thẩm Miên đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Y lập tức dời mắt đi, trong lòng cũng bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, vừa rồi có phải nên gọi cả Tống Thanh Ninh và Hoắc Yếm tới cùng ngâm thì hơn?
Chỉ là... y và Hoắc Yếm kỳ thực không thân thiết lắm, luôn có cảm giác nếu gọi cậu ấy tới, không chừng càng thêm xấu hổ.
Lục Chương đi đến gần, nhẹ giọng xin chỉ thị: "Bệ hạ, thần có thể xuống nước không?"
Thẩm Miên gật đầu, "Ừ" một tiếng, lại lần nữa nghiêng người nhường chỗ: "Lục ái khanh, xuống đi."
Chẳng bao lâu sau, bên tai y liền vang lên một tiếng "rầm" nho nhỏ, Lục Chương cũng khoác áo ngoài bước vào trong nước.
Thẩm Miên liếc mắt nhìn sang bên cạnh: Dù đang ngâm suối nước nóng, quần áo trên người Lục Chương vẫn vô cùng chỉnh tề, cẳng chân gần như bị che kín hoàn toàn, cổ áo giao lãnh khép rất kín, y phục tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu duyệt nội dung của những tiểu thuyết mạng mà Thẩm Miên từng đọc qua trước kia, tóm lại, phía dưới cổ hoàn toàn không lộ chút nào.
Có điều, lúc này áo ngoài đã bị nước làm ướt sũng, chất vải nhẹ mỏng ôm sát thân thể, khiến thân hình cường tráng rèn luyện kỹ lưỡng của Lục Chương hiện lên mơ hồ dưới làn hơi nước bốc lên mờ ảo, ngược lại lại lộ ra vài phần mê hoặc nửa kín nửa hở.
"Bệ hạ có muốn ăn chút gì không?"
Sau khi xuống nước, sắc mặt Lục Chương rất tự nhiên, đưa tay lấy một đĩa trái cây đã được bày sẵn bên thành ao, nghiêng đầu hỏi Thẩm Miên.
Chút không được tự nhiên trong lòng Thẩm Miên lập tức bị ném ra sau đầu.
Y nhìn vào mâm trái cây: "Giúp trẫm lấy một miếng lê."
Lê Đãng Sơn vàng nhạt đã được gọt vỏ, cắt thành khối nhỏ, còn được ướp lạnh cẩn thận. Tiền công công khống chế nhiệt độ rất khéo, không quá lạnh, nhưng trong lúc ngâm nước nóng mà ăn một miếng, làn lạnh kia liền theo cổ họng trượt xuống tận ngực, khiến người ta rùng mình một trận.
Thẩm Miên nhai lê, khẽ thở phào một hơi thật dài.
Hệ thống thì đang ngâm mình sung sướng trong nước suối nóng, nổi "ục ục" bong bóng vui vẻ. Thấy hai người bên kia đã bắt đầu tiếp tục đàm chính chưa xử lý xong, nó vội vàng bơi lại, leo lên vai Thẩm Miên.
Áo ngoài vốn đã mỏng, thân thể lông xù của hệ thống vừa bò lên, Thẩm Miên lập tức nổi cả một lớp da gà.
"Ngươi muốn làm gì?"
09 cọ cọ vào người Thẩm Miên: [Ký chủ, giúp ta rót chút rượu đi, cái bình nhỏ bên kia đó, ta nghe thấy rồi, hình như là rượu hoa đào, nghe thôi đã thấy ngọt ngào rồi.]
Thẩm Miên liếc nó một cái, giọng đầy nghi ngờ: "Ngươi còn có thể uống rượu?"
[Có gì mà không thể uống chứ!]
Hệ thống tỏ vẻ không phục, tức giận nói: [Đều là chất lỏng, sao cái này lại không uống được? Ta trước kia giúp ngài uống không biết bao nhiêu thang thuốc!]
[Những loại thuốc đắng kia, có lần ta còn quên mất tắt cảm giác hệ thống, suýt nữa thì bị đắng mà chết máy luôn rồi!]
Thẩm Miên nói: "Đó là do trí nhớ ngươi không tốt, lần sau bảo Tiền công công mang cho ngươi ít hạch đào bổ não."
09: [......]
Nó vẫn không chịu từ bỏ, lải nhải không ngớt. Cuối cùng Thẩm Miên cũng không lay chuyển được nó, rót một ly rượu hoa đào cho cái cục than đen kia.
Rượu hồng nhạt trong suốt rót vào ly, tay Thẩm Miên còn chưa kịp buông ra, hệ thống đã vội nhào tới, hít mạnh một ngụm lớn.
[Ngon quá!]
Cục than đen chép chép miệng, bộ lông vốn đã ướt nhẹp trong nháy mắt liền xù hết cả lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!