Chương 34: Suối nước nóng

Tiền công công muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là đem bình uyên ương chuyển hương mang đến trước ngự tiền.

Thẩm Miên cầm lấy bình, nghiên cứu một hồi, rồi xốc nắp bình lên, chuẩn bị đổ trà sữa vào trong đó.

Tống Thanh Ninh ôm báo tuyết trong lòng, thấy cái bình trong tay y, lập tức tò mò thò đầu lại gần: "Cái gì vậy? Cái gì vậy?"

Cho cậu ta xem một chút đi!

Trà Sữa bị ôm chặt vào trong ngực, hai chân sau đạp ngay lên cằm Tống Thanh Ninh, cả khuôn mặt con báo tuyết vặn vẹo vì phản kháng, suýt nữa bẹp dí lại.

Nhưng cậu sinh viên kia chẳng hề phát hiện, thậm chí còn lấy sườn mặt cọ cọ móng vuốt báo tuyết, lại tiện tay nhéo một phen vào đệm thịt mềm mềm.

Toàn thân Trà Sữa cứng đờ, ngay sau đó hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, yếu ớt rên lên một tiếng, nghiêng người nằm oặt trên tay Tống Thanh Ninh.

Tống Thanh Ninh cười hắc hắc: "Đồng hương, con báo này của ngài hình như rất thích ta."

Thẩm Miên: ......

Nếu không thì ngươi nhìn biểu cảm của Trà Sữa rồi hãy nói tiếp đi?!

Cái này mà là thích sao? Rõ ràng là từ bỏ giãy giụa mà!

Thụ chính tự tin kinh người, luôn luôn xuất hiện vào những thời khắc không thể lý giải.

Thẩm Miên đặt bình lên bàn: "Là bình uyên ương chuyển hương, như thế này ——"

Y ra hiệu với Tống Thanh Ninh: "Đổ như vậy, là có thể rót ra hai loại chất lỏng khác nhau."

"À!"

Tống Thanh Ninh mạnh mẽ gật đầu: "Ta biết rồi! Là dùng để hạ độc người ta, đúng không!"

Thẩm Miên: "Ngươi có thể nghĩ thứ gì tốt đẹp hơn được không."

Tiền công công do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bước lên, thay Thế tử nói mấy lời.

Tuy rằng, hắn vẫn luôn cảm thấy vị Thế tử này không quá thích hợp, nhưng hiện giờ Vệ Quốc Công còn ở biên quan, hơn nữa chỉ là mấy quyển sách, một rương sách, cứ thế mà ban chết người ta, dường như cũng hơi quá tay.

Có điều, dám để Bệ hạ phải nhìn những thứ dơ mắt kia, bị đánh 800 trượng cũng còn là nhẹ.

"Bệ hạ."

Tiền công công nở nụ cười cung kính: "Cái này... là chuẩn bị rượu ngon, sau đó đưa đến cho Thế tử Vệ Quốc Công nếm thử phải không ạ?"

"A?"

Thẩm Miên giơ tay, đổ trà sữa vào bình: "Lục Chương? Vì sao phải đưa cho hắn chứ......"

Vừa nghĩ đến Lục Chương, y liền nhớ tới những quyển thoại bản rải đầy đất hôm đó, còn có hình ảnh tình cờ thoáng nhìn thấy, cảnh tượng mang tính đánh sâu vào thần trí mà giàu lực va chạm đến mức khó mà quên được.

Bên tai Thẩm Miên bất giác nóng lên.

Hôm nay y thật không muốn nhắc đến chuyện liên quan đến Lục Chương.

Y đã hơi bị chấn động tinh thần.

Thẩm Miên thật sự không tài nào hiểu nổi, vị Lục ái khanh ngày thường thành thục, săn sóc, ổn trọng, đoan trang, trong mộng lại tự vận để giữ gìn trong sạch kia, thế mà sau lưng lại có thể đọc loại tiểu thoại bản cuồng dã kính bạo ấy.

Hơn nữa, còn là cả một rương đầy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!