Thẩm Miên quỳ rạp trên mặt đất, trong tay vẫn còn cầm quyển sách vừa lấy ra từ trong rương.
Vừa rồi vì quá mức khiếp sợ, y lật ngửa ra sau, trực tiếp ngã khỏi ghế nằm.
Tiền công công lúc ấy đang bưng một chén nước ô mai bước vào sân, vừa thấy liền lập tức kinh hô: "Bệ hạ!", vội vàng chạy nhanh về phía bên này.
Lục Chương cũng ném luôn rương sách trong tay, bước tới định nâng Thẩm Miên dậy.
"Trẫm không sao!"
Hai người còn chưa kịp chạm tay, bên kia Thẩm Miên đã dùng tốc độ không tưởng mà bật dậy.
Y nhặt quyển sách dưới đất lên, lớn tiếng đến mức như sợ người khác không nghe rõ: "Không sao, không cần lại đây!"
Lục Chương dừng bước, ánh mắt khẽ lướt qua hai tai đỏ rực của Thẩm Miên, lại nhìn về phía quyển sách trong tay y.
Cái quyển kia ——
Lục Chương hơi nheo mắt lại: Sao nhìn có chút quen mắt vậy?
Phát hiện ánh mắt hắn đang nhìn tới, Thẩm Miên vội vàng nghiêng người che quyển sách lại, ngồi xổm dưới đất, luống cuống đem sách nhét trở lại rương.
Nhét hai lần không vào, khóe mắt Thẩm Miên lại thoáng thấy hai người đang muốn đi tới, hô hấp nghẹn lại, liền vung tay ném mạnh quyển sách vào rương, "bộp" một tiếng đập trúng thành rương.
Lục, Lục Chương ngày thường còn xem loại sách này sao!?
Thẩm Miên nhớ tới nội dung vừa liếc thấy, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, hoàn toàn không khống chế được.
Cái kia thật sự là quá, quá...
Cái vị Vương gia đó thế mà lại cùng gã sai vặt... ngay dưới bàn...
Hơn nữa, bên cạnh còn có người đang cùng Vương gia nghị sự!?
Chuyện kế tiếp chắc chắn còn càng loạn, càng kinh bạo hơn——
09 vừa uống ừng ực một ngụm nước ô mai vừa chậm rì rì bay lại, thong dong nói:[Ai nha, có gì đâu mà sợ, ký chủ chưa từng xem qua loại này à?]
Thẩm Miên một tay túm lấy 09, đem nó coi như đồ chơi xoa bóp để phát tiết áp lực: "Một mình thưởng thức thì là nghệ thuật, cái kiểu giữa thanh thiên bạch nhật, ngay giữa đại sảnh mà mở ra trình diễn như vậy, còn thể thống gì nữa chứ!"
...À, cảm giác như vừa rồi y vô tình phát hiện ra một mặt không ai biết của Lục ái khanh.
Cũng, cũng không có gì lạ. Lục ái khanh tuổi còn trẻ, thích xem chút tập tranh nhỏ cũng là chuyện thường tình của nhân gian...
Không đúng, từ từ... vừa rồi cái kia chẳng phải là... tập tranh nhỏ nam–nam!?
09 bị niết đến sắp lép, thì thào lên tiếng: [Ký, ký chủ, tim ngài đập rất nhanh...]
Thẩm Miên nghiến răng: "Ngươi mà còn lắm lời nữa, có tin trẫm làm ngươi bay nhanh đến mức tim đập còn nhanh hơn trẫm không!?"
09 "òm ọp" hai tiếng, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tiền công công chạy gấp tới nơi, ngay cả nước ô mai và phất trần cũng tiện tay ném lên bàn: "Bệ hạ, sao người lại ngã xuống? Có cần truyền thái y đến xem qua một chút không?"
Thẩm Miên hít sâu một hơi, điều hòa hô hấp: "Vừa rồi ngồi không vững, không có gì đáng ngại."
Y ngăn lại động tác của Tiền công công định phủi bụi trên áo mình, đứng dậy, định đi uống ngụm nước.
Vừa đi được nửa đường, Thẩm Miên liền thấy dưới đất rơi vãi đầy sách vở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!