Chương 32: Phát hoả

Hoắc Vô Ưu thút tha thút thít, khóc đến mức như đang gõ ra một trận B

-Box rối loạn không điệu nhịp.

Thẩm Miên cảm thấy đau đầu, đành dựa lưng ra sau, khẽ thở dài: "Được rồi."

Hắn ta lập tức nín bặt, chỉ còn tiếng sụt sùi khe khẽ.

Thẩm Miên nhìn hắn ta: "Khúc phu nhân ngày thường đối đãi ngươi ra sao?"

Tiếng khóc của Hoắc Vô Ưu ngừng lại trong chốc lát, sau đó nghẹn ngào đáp: "Mẫu thân... mẫu thân đối với thần cực kỳ tốt..."

Thẩm Miên nhẹ "Ừ" một tiếng, khẽ gật đầu: "Vậy nếu ngươi đã sớm biết chân tướng, vì sao không nói cho bà ấy biết?"

Hoắc Vô Ưu cứng người, do dự hồi lâu mới rưng rưng nói tiếp: "Bởi vì... bởi vì thần không biết nên mở miệng thế nào, cũng lo mẫu thân sau khi biết rõ chân tướng, thân thể sẽ chịu không nổi......"

Thẩm Miên hừ lạnh: "Ngươi lo bà ấy chịu không nổi, hay là sợ chính ngươi chịu không nổi?"

Y "bang" một tiếng đập bàn: "Hai năm trước ngươi đã biết chuyện này, một năm 12 tháng, 360 ngày, thời gian dài như vậy, ngươi có từng nghĩ lấy một khắc mà nói ra sự thật hay chưa?"

"Hai năm rồi mà vẫn chưa nghĩ xong nên mở miệng thế nào, đầu óc ngươi bị ném mất rồi, hay là cái lưỡi bị người ta cắt mất?"

"Còn dám lấy cớ lo Khúc phu nhân biết chuyện con ruột bị tráo đổi mà không chịu nổi, trẫm thấy ngươi khi bắt nạt Hoắc Yếm, cũng chẳng thấy ngươi lưu tình chút nào!"

Đứng cách đó không xa, ánh mắt Khúc Lê lạnh lẽo như dao, hung ác nhìn chằm chằm ba người kia. Nếu không phải hiện giờ đang ở nơi triều chính, ông thực sự hận không thể lột da rút gân đám người này!

Tốt lắm, tốt lắm thật sự.

Những kẻ này lại dám cùng nhau tính kế muội muội ông, tính kế cả Khúc gia bọn họ!

Còn cả đứa nhỏ của muội muội nữa ——

Nghĩ đến Hoắc Yếm, lòng Khúc Lê càng thêm nặng nề.

Thẩm Miên quét mắt nhìn Hoắc Vô Ưu đang cúi đầu thật thấp, lạnh giọng tiếp lời: "Lần ấy trong rừng đi săn gây chuyện vô cớ, là ngươi làm? Thấy Diệp Uyển cùng Trường Ninh Hầu không phân trắng đen mà mắng chửi Hoắc Yếm không một lời biện giải, cũng là ngươi? Biết rõ hắn rơi xuống nước mất tích, vẫn không nói ra sự thật, lại vẫn là ngươi?"

"Trẫm thấy lúc bọn họ kêu Hoắc Yếm đến xin lỗi ngươi, ngươi lại ra vẻ như chuyện đương nhiên."

"Ngươi báo đáp Khúc phu nhân như vậy sao? Giấu diếm việc con ruột bà ấy bị tráo đổi, lại còn yên tâm thoải mái cùng người khác ngược đãi cốt nhục bà ấy?"

Sắc mặt Hoắc Vô Ưu khi trắng khi xanh, còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Miên đã chuyển ánh mắt về phía Diệp Uyển: "Còn ngươi nữa, lần sau đừng mở miệng nói cái gì hồ đồ nhất thời, ma quỷ ám thân, rõ ràng là ngươi dụng tâm tính kế, cố ý mưu hại!"

"Còn cả ngươi —— ngươi ngậm miệng lại cho trẫm!"

Trường Ninh Hầu vừa định cất lời, Thẩm Miên liền trừng mắt quét đến, ánh mắt bén như đao khiến ông ta lập tức câm nín.

09 đem phần thịt khô còn lại nhét cả vào miệng, âm thầm dịch về phía xa, chỉ sợ vạ lây.

Cảm giác ký chủ sắp biến thân thành tiểu phun nấm.

Tiểu phun nấm: là là cách ví von hài hước để chỉ ai đó sắp hoảng loạn, căng thẳng, vỡ trận tâm lý, biểu hiện mất kiểm soát, tán loạn như dòng nước bắn tung tóe.

Thẩm Miên chỉ tay về phía Trường Ninh hầu: "Trẫm thật không hiểu nổi, đầu óc ngươi là ruột thừa mọc ngược hay sao? Nghĩ kiểu gì mà sinh ra cái loại tâm kế ti tiện như thế?"

"Cho dù tướng mạo có tương tự, thì bên trong cũng không thể làm giả như thật được. Trẫm thấy ngươi thật đúng là con cóc uống thuốc Bắc, không bệnh mà giả vờ bệnh, cố tình muốn học làm người!"

"Khoác lớp da người mà không làm việc người nên làm, bị chỉ trích thì ra vẻ oan uổng, ngươi tưởng mình là hoa sen thành tinh à?"

Thẩm Miên hừ một tiếng: "Một mặt ra sức giả vờ si tình muốn leo lên Khúc phủ, một mặt lại bất mãn Khúc phủ lấy thế ép người, diễn tới diễn lui như vậy, sao năm đó không dứt khoát đi theo gánh hát luôn đi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!