Khúc Lê vừa dứt lời, toàn bộ đại điện lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Ngay sau đó, bốn phía liền vang lên từng trận bàn tán khe khẽ.
Thậm chí, Thẩm Miên còn thấy có hai vị đại thần vốn dĩ đang mơ màng sắp ngủ, sau khi nghe lời Khúc Lê nói, liền đột ngột hít sâu một hơi, hai mắt tức khắc b*n r* ánh sáng hưng phấn, cả người thoạt nhìn vô cùng tinh thần.
Ngay cả trong đáy mắt Lục Chương cũng hiện lên vài phần hứng thú.
"Quả nhiên."
Y ghé miệng vào ly trà, thong thả uống một ngụm, phun tào với 09 ở bên cạnh: "Bản chất loài người kỳ thực chính là chồn ăn dưa."
Còn Trường Ninh Hầu, từ lúc Khúc Lê bước ra ông ta đã cảm thấy bất an, đợi đến khi đối phương nói xong, mặt mày ông ta lập tức giật giật, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm về phía Khúc Lê.
Khúc Lê hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt của Trường Ninh Hầu, ông quỳ thẳng người, cất cao giọng nói: "Thỉnh Bệ hạ vì Khúc gia làm chủ!"
Thẩm Miên đưa mắt nhìn sang Trường Ninh Hầu đang âm trầm: "Ừ, Trường Ninh Hầu có điều gì muốn giảo..... Có điều gì muốn nói?"
Hoắc Tộ bước ra khỏi hàng, đi đến trước bậc thềm, lật vạt áo quỳ xuống.
"Bệ hạ!"
Ông ta vừa quỳ xuống, sắc mặt liền lập tức khôi phục như thường, trên gương mặt tràn đầy vẻ oan uổng ủy khuất cùng phẫn nộ.
"Thần và phu nhân tình sâu như biển, trời đất chứng giám, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này!"
Trường Ninh Hầu dùng lời lẽ chính trực: "Bệ hạ cũng rõ, năm xưa thần và Khúc tướng quân từng có chút va chạm không vui, nhưng con thứ hai của thần hiện mất tích khi đang đi săn, nhiều ngày qua thần vẫn canh cánh trong lòng, lo lắng khôn nguôi. Nào ngờ Khúc tướng quân lại chọn đúng lúc này để vu vạ cho thần!"
Ông ta thở dài một hơi: "Đây là vô cớ bôi nhọ, thần không muốn cùng ông ấy tranh cãi!"
"Nếu ngay cả Bệ hạ cũng không tín nhiệm thần, thần thật sự không còn lời nào để nói!"
Thẩm Miên quả thực nhìn không ra ông ta có chút nào gọi là lo lắng.
Khúc Lê đang quỳ một bên, nghe vậy liền cười lạnh hai tiếng: "Có lý thì sao lại không nói? Ta thấy rõ ràng là ngươi có tật giật mình!"
Trường Ninh hầu trừng mắt giận dữ: "Ngươi!"
Hai người ánh mắt giao nhau giữa không trung, đều là đao quang kiếm ảnh, sát khí lặng lẽ cuộn trào.
—— Thẩm Miên cầm lấy phong mật tín kia, bên trong ghi chép cực kỳ tường tận về ân oán giữa hai người.
Chuẩn xác hơn mà nói, là ân oán giữa hai nhà.
Khúc gia là thế gia võ tướng, Khúc Lê từ nhỏ đã tập võ, rất sớm đã bộc lộ thiên phú võ học kinh người.
Hoắc Tộ thuở ban đầu chẳng qua chỉ là nhi tử của một tiểu quan thất phẩm trong Kinh Thành, bởi vì tướng mạo không tồi, lại giỏi ăn nói, trong một lần yến hội đã lọt vào mắt xanh của Khúc phu nhân Khúc Lạc.
Sau đó, hai người gặp nhau thêm vài lần, tình cảm dần dần nảy nở.
Nhưng khi Hoắc Tộ tới Khúc phủ cầu thân với Khúc Lạc, lại vấp phải sự phản đối mạnh mẽ từ phía Khúc gia, đặc biệt là Khúc Lê.
Khi ấy, Khúc Lê đã là trung lang tướng trẻ tuổi nhất của Hữu Giám Môn Vệ, tiền đồ sáng lạn, không thể đo lường.
Dù Hoắc Tộ có chút thiên phú võ nghệ, nhưng bất luận là thực lực bản thân hay gia thế bối cảnh, đều kém xa Khúc gia, khác biệt một trời một vực.
Khúc Lê từng kiên quyết phản đối mối hôn sự này: "Người như Hoắc Tộ, ngoài mặt ôn hoà, trong lòng hiểm độc, trước sau bất nhất, ta tuyệt đối không đồng ý để muội thành thân với hắn!"
Thế nhưng vì đang đắm chìm trong tình yêu, Khúc phu nhân lại kiên quyết làm theo ý mình, thậm chí tuyệt thực để phản đối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!