Cả người Thẩm Miên bật dậy từ long sàng.
Tiền công công nghe thấy động tĩnh trong nội thất, lập tức cao giọng: "Bệ hạ?"
Cảnh trong mộng vừa rồi chân thực đến mức, dù đã tỉnh lại, trước mắt Thẩm Miên dường như vẫn còn hiện lên mảng máu đỏ ấy.
Còn có đôi mắt kia, tựa như có thể nhìn thấu lòng người.
Không nghe thấy tiếng của Hoàng Đế, Tiền công công lập tức có chút hoảng, hắn vội vã bước vào nội thất, nhìn thiếu niên đang ngồi trên long sàng, thần hồn như lạc mất.
"Bệ hạ?"
Tiền công công sốt ruột nói: "Bệ hạ là bị ác mộng dọa rồi sao, có cần nô tài truyền thái y đến xem một chút không?"
Nghe được tiếng hắn, Thẩm Miên mới miễn cưỡng hoàn hồn, y nghiêng đầu, chậm rãi lắc lắc.
"Không cần."
Tiền công công thấy thế thì im lặng lui sang một bên.
Bệ hạ lúc nghỉ ngơi không thích người hầu hạ gần bên, bởi vậy ngoài ám vệ ẩn trong bóng tối, bọn họ đều phải chờ ở ngoài.
Nhưng hôm nay Thẩm Miên rõ ràng là gặp ác mộng, Tiền công công cũng không lui ra, chỉ thấp giọng phân phó người mang một chậu nước ấm đến, hắn vắt khăn tay đưa cho Thẩm Miên.
Thẩm Miên nhận lấy khăn, lau mồ hôi lạnh trên trán, mãi mới ổn định lại một chút thì lập tức ngửi thấy một mùi vị khó diễn tả thành lời.
Y nghiêng đầu nhìn về phía thứ trong tay Tiền công công đang bưng.
Trên màn hình hệ thống nửa trong suốt, dòng chữ đỏ "Giá trị sinh mệnh -1" và chữ xanh "Giá trị sinh mệnh +5" quấn lấy nhau, hệt như tâm trạng rối ren của Thẩm Miên lúc này.
Tiền công công quan sát sắc mặt Bệ hạ, biết y ghét vị đắng nhất, đang định khuyên vài câu, lại thấy Bệ hạ thần sắc kiên định, đưa tay về phía bát thuốc trong tay hắn.
Sắc mặt Thẩm Miên vẫn bình thản như nước, nhưng hệ thống trong đầu đã sắp bị tiếng gào thét vì đau khổ của y làm cho nổ tung.
"Ọe!"
Thuốc còn chưa vào miệng, Thẩm Miên đã muốn nôn khan.
Trên màn hình trước mắt, thông báo [Giá trị sinh mệnh -1]cũng chậm rãi biến thành [Giá trị sinh mệnh -2].
Vậy thì còn uống làm gì nữa chứ!?
Thẩm Miên lộ ra vẻ mặt đau khổ: sao lại có cảm giác... uống vào xong sẽ chết nhanh hơn một chút thì phải?
Cũng không biết trong đó bỏ những gì, chỉ ngửi thôi mà đã khiến y tê cả da đầu.
Tiền công công thấy Hoàng Đế vẫn nhìn chằm chằm bát thuốc không động đậy, bèn thành thạo hạ giọng khuyên nhủ: "Bệ hạ, nô tài biết Bệ hạ không thích đắng, lần này Văn thái y đã cố ý đổi phương thuốc, ngài nếm thử xem, sẽ không khó uống đâu ạ."
Nghe vậy, Thẩm Miên mới cầm lấy bát, hít sâu một hơi, nín thở đưa miệng tới mép bát, cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ.
"Yue!"
Vị thuốc vừa vào miệng, Thẩm Miên lập tức muốn vận dụng đặc quyền, trị tội Văn thái y tội khi quân.
Cái này mà gọi là không khó uống sao?!
E rằng, nước bạch hoa xà thiệt thảo của Lão Sơn¹ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cả đời này của y... không, kể cả kiếp trước gộp lại, cũng chưa từng uống thứ gì khó nuốt đến mức này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!