Chất lỏng màu nâu trong chén nhẹ nhàng rung động, tỏa ra hương vị ngọt ngào mà Thẩm Miên đã lâu không gặp, mùi hương mang theo hơi thở đặc trưng của xã hội hiện đại.
09 là kẻ đầu tiên phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc, toàn thân như quả cầu lông nhỏ dính chặt vào thành chén, đôi mắt lóe sáng: [Coca!]
Hu hu hu, nó còn tưởng nhiệm vụ này kết thúc cũng không được uống Coca cơ!
Hệ thống quay đầu, đưa ánh mắt trông mong nhìn Thẩm Miên.
09: OvO
Thẩm Miên: ......
09: QAQ
Thẩm Miên dừng lại một thoáng: "Chỉ có thể chia cho ngươi một phần tư thôi."
[Được thôi!]
09 lập tức hoan hô một tiếng, cẩn cẩn dực dực tiến sát đến mép chén, cái miệng nhỏ nhấp nhô mà hút lấy phần Coca bên trong.
Thứ Coca này còn mang theo chút lạnh lẽo, như thể vừa được đưa ra từ nhà máy, bọt khí sôi trào đầy đặn, có thể gọi là nước ngọt đỉnh của chóp.
Thẩm Miên nhìn chăm chú vào Coca trong chén mấy nhịp thở, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Ninh đang bị ảnh vệ ấn chặt trên mặt đất.
Sinh viên thanh tú giờ đã choáng váng cả người.
Tống Thanh Ninh vốn thấy Hoàng Đế là người có tính tình ôn hòa, bề ngoài dễ gần, liền nảy sinh ý định ôm lấy đùi lớn.
Ban đầu, cậu ta cảm thấy làm công tại Hầu phủ cũng không tệ, đợi dành dụm được ít bạc thì đi mua một mảnh đất, sau đó dựa vào linh tuyền không gian và thương thành, bắt đầu con đường làm giàu của bản thân.
Kết quả không ngờ, cuộc sống ở đó căn bản không phải của người thường sống được!
Vốn tưởng Hoắc Yếm là cái đùi lớn, ai ngờ vừa ôm lên mới phát hiện, tiểu tử này ở Hầu phủ là người không ai yêu thương, phụ thân không để ý, mẫu thân không quan tâm, thậm chí ngay cả chó trong phủ cũng có thể cắn hắn hai cái.
Tống Thanh Ninh còn đang rầu rĩ không biết sau này phải sống thế nào, kết quả vừa ra ngoài cưỡi ngựa dạo mát một vòng, thiếu chút nữa liền cùng Hoắc Yếm hóa thành cá sống trong sông.
Hoắc Yếm sốt cao, suy yếu nằm trên giường, đến khi thái y rời đi, mới đột nhiên mở miệng, kiến nghị Tống Thanh Ninh nên tìm một cơ hội, ở trước mặt Hoàng Đế lộ diện một phen.
"Ngươi đi theo ta, ngày sau tám phần sẽ còn gặp phải càng nhiều hiểm cảnh."
Hoắc Yếm khẽ ho hai tiếng, cụp mắt, thanh âm khàn khàn: "Ta biết ngươi có không ít đồ vật mới mẻ, sớm muộn gì cũng không ở mãi trong Hầu phủ. Bệ hạ là minh quân, ngươi hoàn toàn có thể vì bản thân mà mưu cầu một con đường mới."
Tống Thanh Ninh nhìn thiếu niên gầy gò yếu ớt kia: "Vậy còn ngài?"
Hoắc Yếm trầm mặc một lát, khóe môi hơi cong lên: "Bọn họ chưa chắc dám xuống tay giết ta, nhưng với người bên cạnh ta... thì chưa chắc."
Tống Thanh Ninh: Không phải chứ huynh đệ tốt, sao ngươi lại có thể nói ra những lời như thế!?
Cậu ta gần như chắc chắn, chuyện xảy ra hôm nay, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn.
Đứa nhỏ này, rõ ràng biết bản thân mới là người dễ gặp nguy hiểm nhất!
Có điều, nghĩ tới vị Hoàng Đế nhìn qua có vẻ dễ nói chuyện kia, Tống Thanh Ninh cũng cảm thấy, ôm cái đùi mới này quả thực là một chủ ý không tệ.
Ít nhất có thể làm đầu bếp bên người Bệ hạ, cũng là một đường sống!
Chờ đến ngày nào đó tích cóp đủ tiền, cậu ta liền cáo lão hồi hương, dưỡng già làm giàu.
"Ngài chờ đó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!