Thẩm Miên chăm chú nhìn dòng chữ trên màn hình: [Thụ chính: Tống Thanh Ninh], không khỏi rơi vào trầm tư.
Sao lại như vậy? Y nhớ rõ trong cốt truyện, thụ chính hình như không phải người đến từ Kinh Thành?
Mơ hồ cảm nhận được ánh mắt đánh giá từ phía trên đỉnh đầu, sống lưng Tống Thanh Ninh lập tức cứng đờ, ngay sau đó vội vàng cúi đầu, nghiêm chỉnh quan sát hoa văn trên tấm thảm trong doanh trướng.
Thẩm Miên luôn cảm thấy dáng vẻ của cậu ta có chút quen mắt.
Suy nghĩ một hồi lâu, y chợt bừng tỉnh đại ngộ:
Quả thật chẳng khác nào sinh viên bị thầy giáo điểm danh trong giờ học!
Y dám khẳng định, giờ khắc này trong lòng thụ chính nhất định đang liều mạng mặc niệm: "Đừng gọi ta, đừng gọi ta, ngàn vạn lần đừng gọi ta."
"Thụ chính này là sinh viên xuyên qua sao? Sao lại cùng Hoắc Yếm xuất hiện một chỗ?"
09 đầy vẻ hâm mộ liếc nhìn Tống Thanh Ninh đang đứng ngoan ngoãn phía dưới, gật gù: [Đúng vậy, cậu ta là sinh viên đó, ký chủ.]
Thật tốt quá..... Nếu nó cũng có thể tìm được một sinh viên làm ký chủ thì hay biết bao.
Sinh viên chưa bị xã hội mài giũa, tâm tính thuần lương, dễ lừa dễ bảo, tuyệt đối sẽ không làm ra mấy chuyện vô đạo đức như lợi dụng hệ thống đi bắt bọ chó gì đó!
Hệ thống chỉ hỗ trợ rà quét dữ liệu, sau đó, sinh viên phải tự tay chọn từng mục một.
Thẩm Miên hơi nheo mắt lại: "Có phải ngươi đang mắng trộm ta trong lòng không?"
09 vội vàng lắc đầu phủ nhận: [Không có! Sao ta dám, ký chủ. Ta đang tra tư liệu mà!]
Nó vội vã vung móng vuốt nhỏ, nhanh chóng chọn ra chi tiết cốt truyện liên quan giúp ký chủ:[Ừm... trong sách hình như từng nhắc tới một câu, Tống Thanh Ninh nói sau khi xuyên tới từng làm công một thời gian ở một nhà giàu, sau đó nhà kia xảy ra chuyện, cậu ta cảm thấy tình thế không ổn, nên lập tức bỏ trốn.]
[Về sau, cậu ta liền một đường xuôi phương Nam, dựa vào linh tuyền trong không gian mà chậm rãi phát tài, rồi sau đó lại gặp được công chính, hai người bắt đầu ——]
Thẩm Miên: "Bắt đầu chuẩn bị tạo phản?"
09: [Đúng vậy.]
Thẩm Miên: ......
Phía dưới, Hoắc Yếm đã đem chuyện xảy ra trong ngày hôm nay thuật lại rõ ràng, không dư một chữ.
—— Bởi vì cuộc vây săn sắp kết thúc, Trường Ninh Hầu đề nghị cả nhà cùng vào rừng dạo bước lần cuối. Hoắc Yếm vốn không có ý định đi xem náo nhiệt, nhưng Diệp Uyển lại lần nữa khăng khăng, hắn đành mang theo tiểu tư cùng đi, không ngờ khi đi tới bờ sông, con ngựa mà hắn cưỡi đột nhiên mất khống chế.
Cảnh tượng khi đó vô cùng hỗn loạn, vừa khéo hắn và Tống Thanh Ninh ở gần nhau, ngựa dưới thân Tống Thanh Ninh cũng bị kinh hoảng.
Hoắc Yếm bị hất thẳng xuống sông, Tống Thanh Ninh cũng ngã khỏi lưng ngựa, cậu ta muốn nhảy xuống cứu Hoắc Yếm, kết quả, chưa kịp cứu người thì cả hai cùng bị nước cuốn trôi.
Nếu không phải ảnh vệ nửa đường ra tay kéo lên, chỉ e hiện tại hai người đã bị nước đẩy đến tận nơi nào rồi.
Huống hồ, Hoắc Yếm lại sợ nước, nếu ảnh vệ không kịp thời ra tay, lúc này hắn đã thành mồi cho cá.
Hoắc Yếm cung kính hành lễ, giọng nói khàn khàn: "Còn phải đa tạ Bệ hạ đã cứu mạng."
Thẩm Miên khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua, bỗng nhiên nhìn thấy bên tai hắn hơi ửng đỏ.
Đồng tử Thẩm Miên lập tức co rút, toàn thân giống như vừa bị đánh trúng một quyền.
Không đúng, khoan đã!
Vì sao tai Hoắc Yếm lại đỏ!?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!