Lục Chương không kịp quản đệ đệ vừa gây ra đại họa, lập tức bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Miên, lấy ra một chiếc khăn sạch, định lau vệt nước còn vương nơi khóe môi y.
Kết quả tay hắn còn chưa kịp nâng lên, đã bị Tiền công công chen ngang đẩy sang một bên.
Tiền công công như một con gà mái già nổi giận, hung hăng trừng Lục Chương một cái.
"Hừ!"
Phủ Vệ Quốc Công đúng là không có ai ra hồn cả!
Không biết vừa nãy nói cái gì với Bệ hạ, lại có thể khiến Bệ hạ sặc đến mức như thế này.
Tiền công công nhìn gương mặt đỏ bừng của Thẩm Miên, trong lòng chỉ cảm thấy phải lập tức đem Lục Chiêu tống vào thiên lao mới hả dạ!
Đây rõ ràng là hành thích!
Rất nhanh, Văn thái y đã cõng hòm thuốc, một đường chạy như bay tới nơi.
Tiền công công vội nói: "Mau, Văn thái y, mau đến xem cho Bệ hạ!"
.....
Bị chen đến tận mép ngoài, Lục Chương không chen vào được nữa, nhưng ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên người Lục Chiêu.
Hắn vốn định mở miệng hỏi đệ đệ rốt cuộc đã nói gì, nhưng nghĩ lại thấy hiện tại tựa hồ không phải thời điểm thích hợp.
Cảm giác được ánh mắt rơi trên người mình, Lục Chiêu lập tức càng cúi đầu thấp hơn.
Những lời hắn ta vừa nói... có, có đến mức kinh người như vậy sao?
Vừa rồi trong trướng chỉ có hắn ta và Hoàng Đế, Lục Chiêu còn có thể dõng dạc mà nói ra những lời ấy, nhưng hiện tại trong trướng người đông như vậy, ngay cả huynh trưởng cũng có mặt, cảm giác thẹn muộn màng mới dần dần bao phủ lấy Lục Chiêu.
Hắn ta lén ngẩng đầu nhìn ánh mắt của đại ca, hít một hơi thật sâu, cố gắng chỉnh lại quần áo trên người, khiến nó trông không quá gò bó sát thân.
Bộ y phục này là hắn ta lục lọi trong phủ cả buổi mới tìm ra được.
Hắn ta sớm đã phát hiện, những người hầu hạ bên cạnh Tân Đế, diện mạo kém nhất cũng ở mức trung thượng. Nghe nói Tiền công công thuở niên thiếu từng vì quá đẹp mà gặp phiền toái. Dựa theo suy đoán hợp lý của Lục Chiêu, vị Tân Đế này tám phần là một người háo sắc.
Lục Chiêu tự biết dung mạo mình tuy không bằng huynh trưởng, nhưng cũng xem như không tệ.
Nếu Hoàng Đế kiêng kị phủ Vệ Quốc Công, muốn từ trong đám hậu bối chọn một người để đặt dưới mí mắt giám thị, dùng như công cụ ràng buộc thế lực của phụ thân, vậy thì...
Một người diện mạo không tồi, tự nguyện tiến cung, lại còn khuynh tâm với Hoàng Đế, không phản kháng, chẳng phải càng thích hợp hơn huynh trưởng hắn ta sao?
—— Ít nhất thì trước đó Lục Chiêu đã nghĩ như vậy.
Thế nhưng vừa rồi trông thấy biểu tình hoảng sợ của Hoàng Đế, hắn ta lại mơ hồ cảm thấy bản thân tựa hồ đã hiểu lầm điều gì đó.
Bộ y phục được chọn lựa kỹ càng kia, hiện tại chẳng khác nào một tấm lưới mỏng, khiến Lục Chiêu cảm thấy có chút khó thở.
Mà điều khiến hắn ta tuyệt vọng hơn cả chính là, ánh mắt của đại ca vẫn luôn gắt gao dán chặt lên người hắn ta!
Lục Chiêu rất muốn quay về doanh trướng thay y phục.
Cuối cùng, Lục Chương cũng thu hồi ánh nhìn như muốn giết người, lặng lẽ tiến lên, cùng cung nhân dọn dẹp lại mặt bàn.
Vệt nước trên bàn đã được lau sạch sẽ, may mà lúc cuối Thẩm Miên đổi phương hướng, cho nên đống tấu chương để trên bàn cũng may mắn thoát khỏi nạn nước.
Chỉ là... hệ thống thì không may mắn như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!