Chương 24: Ban thưởng (1)

Ngày thứ hai của kỳ săn thu, không ít người từ sớm đã xuất phát.

Mà Thẩm Miên, sau khi ôm con báo tuyết có bọ chó được Mộc Tê tẩy rửa sạch sẽ, liền ngủ một giấc thẳng đến tận chính Ngọ.

Chờ y rửa mặt xong xuôi, cũng vừa lúc tới giờ dùng bữa trưa.

Tối hôm qua hệ thống vừa mới ăn xong đùi thỏ nướng và bánh long cần, giờ phút này đang canh con báo tuyết sát rạt, chỉ sợ nó lại chạy ra lăn lộn bậy bạ, rồi mang theo một thân bọ chó trở về.

Nó thề, thề luôn! Tuyệt đối không bao giờ lại giúp ký chủ bắt bọ chó nữa!

Hôm qua lúc vừa mới bắt đầu, nó còn quên không bật chức năng làm mờ, suýt nữa... treo máy tại chỗ.

Dùng cơm xong, Thẩm Miên phải bắt đầu xử lý công vụ.

Ra ngoài chơi còn phải làm việc, quả thực khiến nhân sinh không còn chút gì luyến tiếc.

Mang theo tâm tình chết lặng, Thẩm Miên đi tìm Lục Chương.

Trái với y, Lục Chương khi đối mặt với công vụ lại là một bộ dạng đã quen đến mức thản nhiên, tâm tình ổn định như một con... capybara tuấn tiếu.

Thẩm Miên âm thầm cảm thán: Ông chủ đời trước của y, nhất định cực kỳ thích kiểu nhân viên như Lục Chương.

Không biết có phải do dã thú cảm nhận được điều gì hay không, mà hôm nay số lượng con mồi mọi người săn được rõ ràng ít hơn hôm qua rất nhiều.

Thẩm Giác và Lục Chiêu vẫn như cũ, mãi đến tối mới trở về.

Hai người kia cứ như đang thi xem ai thể hiện tốt hơn, trước mặt Hoàng Đế luôn tỏ ra một bộ dáng kiên quyết đảm bảo phải giành được thứ gì đó.

Đến mức khiến Thẩm Miên cũng bắt đầu tò mò, không biết hai người này định cầu xin điều gì?

Y luôn có cảm giác rằng, thêm vài ngày nữa thôi, hai kẻ kia có khi sẽ đào luôn cả mảnh đất săn bắn này lên, lật tung cả trời!

Chạng vạng ngày thứ ba, sau khi trở về, Thẩm Giác chỉ liếc mắt nhìn qua hai con mồi của mình, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Sáng sớm ngày thứ tư chính là buổi phong thưởng, cũng có nghĩa là cuộc vây săn lần này tạm thời khép lại.

Thẩm Miên ngồi ở vị trí chủ tọa, phía dưới bày ra đủ loại phần thưởng: từ trang sức quý giá, dược liệu trân quý, đến binh khí tinh xảo, còn có sáu, bảy con chiến mã do ngoại tộc tiến hiến.

Tiền công công đứng bên dưới, bắt đầu đọc danh sách từ hạng mười trở lên.

Tuy trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nghe thấy tên mình chỉ xếp thứ hai, trên mặt Thẩm Giác vẫn không kìm được mà hiện lên vẻ thất vọng.

Hắn cắn răng, cúi đầu thật thấp.

Sau khi công bố xong thứ tự, đến lượt chọn phần thưởng.

Lục Chiêu là người đầu tiên bước lên, từ mấy con chiến mã hiến tặng chọn ra một con.

Thẩm Miên khẽ ho một tiếng, lên tiếng hỏi: "Trẫm từng nói, có thể chấp thuận cho người đứng đầu lần này một nguyện vọng. Ngươi muốn gì?"

Mau, mau nói đi! Để xem rốt cuộc là chuyện gì khiến Lục Chiêu liều mạng đến thế!

Hôm nào đấy, y lại đi hỏi thăm thử Thẩm Giác mới được...

Lục Chiêu quỳ gối bên dưới bậc thềm, thần sắc lộ ra vài phần do dự.

Hắn ta cảm thấy, nói ra chuyện đó ngay trước mặt mọi người, hình như... không thích hợp cho lắm.

Thay thế huynh trưởng vào cung gì đó, rồi xung quanh lại đang có bao nhiêu ánh mắt dõi theo, Lục Chiêu thoáng cảm thấy nghẹn lời...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!