Chương 22: Tranh chấp

Khi tùy tùng của Bình Vương còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Miên đã "soạt" một tiếng đứng bật dậy, phủi phủi vạt áo, hăng hái chuẩn bị theo sau đi xem náo nhiệt.

Y tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để hóng chuyện!

Thị vệ sau lưng Thẩm Miên cũng đồng loạt đứng dậy xếp thành hàng.

Y liên tục xua tay: "Người đông quá."

Náo nhiệt phải lén lút mà xem mới vui!

Dù sao nếu bị bên kia phát hiện y chạy tới, chỉ sợ bọn họ sẽ không cãi nhau nữa.

[Ta cũng đi!]

Vốn đang ngồi bên cạnh thùng cua đếm cua, hệ thống cũng bật dậy một cái, con mắt điện tử màu xanh lục tràn đầy hứng thú hóng hớt.

Vì sợ bỏ lỡ điều gì, Thẩm Miên chạy lúp xúp, giữa đường suýt nữa bị một bụi nấm làm vấp ngã.

Người theo sát phía sau là Lục Chương tay mắt lanh lẹ, kịp thời đỡ lấy Thẩm Miên, giữ y vững lại: "Bệ hạ cẩn thận."

Chỉ để xem náo nhiệt thôi mà vội thế sao?

"Ồ ồ."

Thẩm Miên thở phào một hơi, gật đầu, còn sợ hãi liếc nhìn bụi nấm dưới chân: "Cảm ơn."

Săn bắn quả nhiên nguy hiểm, Hoàng Đế suýt nữa bị một bụi nấm nho nhỏ "ám sát" rồi.

Tiền công công chậm nửa nhịp không đỡ được người: ...

Hắn lặng lẽ nhìn Lục Chương mấy nhịp, lồng ngực phập phồng dữ dội, cuối cùng nhắm mắt lại, nhịn xuống, bước nhanh đuổi theo Thẩm Miên.

Càng đi, âm thanh cãi vã phía trước càng rõ ràng.

Thẩm Miên lén lút đứng sau một thân cây, mượn bóng cây che chắn, rướn cổ nhìn đám người đang cãi nhau ầm ĩ trên khoảng đất trống phía trước.

Lục Chương đứng cách nửa bước sau lưng Thẩm Miên, hơi nâng tay lên, che giúp y chút ánh nắng loang lổ lọt qua tán lá.

Đôi mắt hơi nheo lại vì chói của Thẩm Miên lập tức trở về trạng thái bình thường.

Y không kìm được mà cảm thán trong lòng với hệ thống: "Lục ái khanh thật quá chu đáo."

Nguyên thân đúng là làm bao nhiêu chuyện xấu!

.....

Giữa khoảng đất trống trong rừng có hai nhóm người đang đứng đối diện.

Nói chính xác thì, một bên là Bình Vương và một thiếu niên đi theo sau hắn, bên kia là một đám người đang ồn ào nhốn nháo.

Thẩm Miên liếc nhìn màn hình hệ thống, thấy các ký hiệu chú thích dày đặc, cảm giác như mắt mình cũng bị tiếng ồn làm nhức nhối.

"Bình Vương điện hạ có ý gì đây?"

Thiếu niên mặc kỵ trang màu lam ngọc chủ động lên tiếng, giơ roi ngựa quất một cái trong không khí, vẻ mặt đầy bực bội: "Chuyện giữa huynh đệ chúng ta, Bình Vương điện hạ xen vào làm gì?"

Thẩm Miên thấy rất rõ ràng cơ mặt của Bình Vương giật nhẹ một cái.

Thẩm Giác liền ưỡn cổ lên, lạnh lùng đáp: "Bổn vương hành hiệp trượng nghĩa, không được sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!