Vài ngày trước khi khởi hành, Thẩm Miên kiểm tra lại danh sách vật dụng cần mang theo trong kỳ săn thu do Tiền công công chuẩn bị giúp. Sau đó, y lại nhét thêm một đống đồ lặt vặt vào hành lý, thậm chí còn sai người làm riêng mấy sợi "dây dắt" cho con báo tuyết.
Lỡ đâu con báo tuyết bị lạc trong trường săn, bị người ta tưởng nhầm là con mồi rồi bắn trúng thì đúng là rắc rối.
Tiền công công đưa tới danh sách những người tham gia kỳ săn thu, Thẩm Miên chỉ liếc mắt xem qua một lượt rồi gật đầu đồng ý.
"Phải rồi, Bệ hạ."
Trước khi rời đi, Tiền công công bỗng nhớ ra một chuyện: "Phần thưởng thu săn năm nay, không biết người muốn chọn gì cho phù hợp?"
——Ở Đại Cảnh, mỗi kỳ thu săn đều có phần thưởng dành cho những người thể hiện xuất sắc, mà phần thưởng cho người đoạt ngôi đầu lại càng quý giá hơn.
Năm ngoái, người giành hạng nhất đã được ban tặng một chiếc cung ngà sừng trâu, chế từ gỗ bạch dương ngự dụng, tinh xảo vô cùng.
Thẩm Miên trầm ngâm một chút, nói: "Ngươi chọn vài món từ tư khố của ta, thể loại đa dạng một chút, đến lúc đó để bọn họ chọn lấy thứ mình muốn. Còn người đứng đầu... ta có thể đáp ứng hắn một điều."
"Chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng, ta đều có thể chấp thuận."
Muốn làm Hoàng Đế thì miễn đi.
Y vẫn còn chưa làm đủ đâu.
Tiền công công nghe vậy, đáy mắt lộ ra vài phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã cúi đầu lĩnh mệnh, hành lễ lui ra.
Chỉ một lời hứa của đế vương thôi, e là cuộc tranh tài trong kỳ thu săn năm nay sẽ càng thêm kịch liệt.
Sau khi Tiền công công rời đi, Thẩm Miên khẽ gọi một tiếng: "Thẩm Nhất."
Bóng đen vận y phục đen tuyền lập tức từ xà nhà đáp xuống, quỳ một gối trước mặt y.
"Đứa trẻ lần trước trẫm bảo ngươi mang đi, giờ thế nào rồi?"
Thẩm Nhất trầm mặc thật lâu, đến mức Thẩm Miên suýt tưởng vị thủ lĩnh ảnh vệ của mình là người câm. Mãi đến khi y thật sự định mở miệng hỏi lại, đối phương mới chậm rãi cất tiếng.
Do mang mặt nạ, giọng hắn nghe càng trầm khàn hơn: "Khởi bẩm Bệ hạ, hắn..."
Thẩm Nhất dừng lại một nhịp, rồi mới nói tiếp: "Tư chất luyện võ thì tạm ổn, chỉ là tính tình..."
Tính tình thật sự quá hoang dã, không chịu nghe lời, chẳng khác nào một con sói nhỏ hoang dại, không cách nào thuần phục.
Thẩm Miên: Hơ hơ, Thẩm thủ lĩnh biết nói cơ đấy!
Y hơi sững người, rồi lập tức nhớ lại ánh mắt tiểu tử kia nhìn mình hôm đó, vừa đề phòng vừa không cam chịu, cả người lấm lem như thể vừa lăn lộn ra từ ổ sói.
Trẻ con mà, chắc đang trong tuổi nổi loạn.
"Ngươi cũng đừng quá nghiêm khắc," Thẩm Miên dặn dò, "Xem nó thích gì thì tìm người dạy cho."
Y muốn bù đắp một chút cho người bị hại.
Dù nghiêm túc mà nói, chuyện này đúng ra là lỗi của nguyên thân.
Y lại bổ sung: "À, mấy ngày nữa sẽ đi săn, ngươi đưa nó đến chuồng ngựa, chọn một con phù hợp. Đến lúc đó cho nó ra ngoài chơi, hóng gió chút cũng tốt."
Thẩm Nhất vẫn giữ vẻ mặt bình lặng như nước, gật đầu nhận lệnh, rồi cúi người hành lễ, rời đi.
Thẩm Miên: Thủ lĩnh ảnh vệ của y thật sự là kiểu người trầm mặc ít lời.
Nói còn ít hơn số nét trong tên hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!