Chương 18: Nắm tay

Tất cả mọi người đều bị bức tường vàng nhà Trương thượng thư làm cho chấn động.

Sau khi phân phó thị vệ tiếp tục đục tường, Thẩm Miên lại dẫn theo hệ thống, đi dạo một vòng quanh toàn Trương phủ.

Trương phủ thoạt nhìn bày trí giản dị, song bên trong lại là một mảnh thối nát đến mức người thường khó mà tưởng tượng.

Những món "bảo vật" của ông ta được cất giấu khắp nơi trong phủ, mà bản thân Trương thượng thư cùng người nhà thì ăn mặc đơn sơ, lúc ra ngoài cũng luôn mang dáng vẻ thanh liêm cần kiệm.

Nhưng có vài sở thích, dù có che giấu cũng khó mà đè nén được.

Ngoài việc thích thưởng ngoạn châu báu cổ vật trong mật thất thư phòng, Trương Thượng thư còn một thú vui lớn khác —

—— Ăn.

Nhà bếp của Trương phủ, lò bếp, nồi lớn, vạc đồng đủ cả, dưới đất còn bày đầy nguyên liệu tươi vừa mới mua về trong ngày.

Tiền công công bước lên trước, nhẹ nhàng vén nắp một chiếc sọt lên.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhận ra từng món nguyên liệu trong sọt này đều được chọn lựa kỹ càng, riêng chỗ này thôi cũng đã tương đương với chi tiêu cả năm của không ít hộ dân thường.

Sắc mặt Tiền công công thoáng méo đi.

Thẩm Miên đứng phía sau hắn, liếc mắt nhìn lướt qua những thứ bên trong.

"Đừng lãng phí."

Y vỗ vỗ vai Tiền công công: "Lát nữa chọn riêng mấy thứ không để được lâu ra, chia cho thị vệ đi tịch biên và dân quanh đây một chút."

"Còn rau trồng được, cái gì ăn được thì đào cả lên."

Tịch biên thì phải quét sạch từ gốc đến ngọn!

Tiền công công gắng gượng nở nụ cười, khẽ đáp: "Vâng."

Tên Trương Trung này, ăn tiêu chẳng khác gì Bệ hạ, đúng là tội đáng muôn chết!

Khi đoàn người đi tới phòng củi, 09 đột nhiên từ vai Thẩm Miên nhảy bật lên: [Ký chủ!]

[Trong này có sinh vật sống, để ta xem là gì—]

Ba giây sau, 09 khựng lại một chút:[Là một con gấu, chắc là nuôi để ăn?]

Thẩm Miên: "?"

Trương Thượng thư, ngươi cũng quá đáng quá rồi đấy.

Còn dám ăn cả dã thú nữa sao?!

Thẩm Miên giơ tay đẩy cửa nhà chất củi.

Đợi mắt y quen với ánh sáng lờ mờ trong gian nhà, ánh nhìn lập tức rơi vào chiếc lồng sắt ở chính giữa, bị phủ kín bằng một tấm vải đen dày.

Từ bên trong lồng mơ hồ truyền ra tiếng r*n r* khe khẽ.

Thẩm Miên hơi nhíu mày, lập tức có thị vệ bước lên kéo tấm vải đen ra.

Khoảnh khắc kế tiếp, Lục Chương nghe thấy Hoàng Đế hít vào một hơi thật mạnh.

——Âm thanh đó còn khiếp đảm hơn cả lúc phát hiện áo giáp được giấu trong mật thất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!