Chương 17: Xét nhà

Trương Thượng thư vừa lăn vừa bò, luống cuống nhào lên mấy bước, miệng không ngừng hô: "Bệ hạ, Bệ hạ!"

Thẩm Miên ghét bỏ tránh khỏi cái máy bíp bíp* kia, động tác dứt khoát, nhanh gọn bước thẳng ra cửa, đi xuống lầu.

(*) Chỉ Trương Thượng thư lảm nhảm phiền toái như máy phát âm thanh liên tục.

Lục Chương theo sát phía sau, lúc đi ngang qua Trương Thượng thư, hắn cụp mắt, khóe môi khẽ cong lên, nói: "Trương đại nhân, mời?"

Trương Thượng thư tâm loạn như ma, vừa chạm vào ánh mắt Lục Chương,  liền không nhịn được rùng mình một cái.

Thẩm Miên đã nóng lòng không chờ nổi, mà muốn đi tới phủ Trương Thượng thư.

Cũng chẳng biết liệu có thể moi ra được thứ gì hay ho.

Y sai người lập tức thông báo cho Kim Ngô Vệ, rồi không chần chừ mang theo Trương Thượng thư  co ro như chim cút, trở về xe ngựa.

Trương Thượng thư bước thấp bước cao, lảo đảo theo sát sau Hoàng Đế, đến cửa quán trọ thì chân mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống.

Rõ ràng hôm nay thời tiết không lạnh, vậy mà trên mặt ông ta đã đầm đìa mồ hôi.

"Phải rồi."

Thẩm Miên trèo lên xe ngựa, đưa tay chỉ về phía trà lâu cách đó không xa, dặn dò ảnh vệ phía sau: "Bảo Kim Ngô Vệ chia một nửa nhân lực, dọn sạch cái sòng bạc ở tầng ba đối diện cho ta."

Nghĩ tới kết quả rà quét của hệ thống lúc trước, y lại bổ sung một câu: "Dưới đất còn một tầng nữa, đừng bỏ sót."

Ảnh vệ đáp một tiếng "Vâng", sau đó lại cẩn thận đề nghị: "Bệ hạ, không biết... có nên triệu luôn cả Thiên Ngưu Vệ trực ban hôm nay đến hộ vệ?"

Nếu Bệ hạ chỉ là vi hành, mấy ảnh vệ bọn họ vẫn đủ dùng, nhưng nếu là tịch biên tra xét, sợ rằng vẫn nên gọi thêm thị vệ trong cung đến, vậy mới chắc chắn hơn.

"Cũng được."

Thẩm Miên không mấy để tâm, gật đầu một cái rồi lại rút người vào trong xe.

Tuy trên màn hình hệ thống không có biến động gì về chỉ số sinh mệnh, nhưng nếu để Tiền công công biết chuyện này, chỉ e hắn lại lôi theo một đám ảnh vệ đến tận phủ Trương Thượng thư. Mà lúc quay về, kiểu gì hắn cũng sẽ lải nhải một trận dài dằng dặc.

Trương Thượng thư đứng bên xe, cả người thoạt nhìn như sắp ngã quỵ.

Người kế tiếp bị thanh trừng, e là đến lượt ông ta rồi.

Không được, phải bình tĩnh. Nếu chỉ là mấy món đồ trong mật thất, có lẽ vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Huống hồ Bệ hạ mới đăng cơ, trong triều vẫn cần người làm việc...

"Chủ tử."

Mộc Tê đứng dưới xe, vẻ mặt nghiêm túc, xách theo Trương Liêm vẫn còn đang bất tỉnh, lại hỏi một lần nữa: "Có cần cắt lưỡi hắn không?"

Kẻo lát nữa lại buột miệng nói ra điều gì khiến Bệ hạ nổi giận.

Trương Thượng thư nhìn đại nhi tử đang bất tỉnh, nghiến răng nghiến lợi vì giận.

Cắt lưỡi làm gì, dứt khoát chặt luôn đầu tên nghịch tử này, khỏi phải để nó nói thêm câu nào làm liên lụy đến người khác!

"Ngươi đừng lúc nào cũng bạo lực như thế."

Thẩm Miên phẩy tay, giọng điệu ôn hòa.

Ánh mắt Trương Thượng thư lập tức loé lên một tia hy vọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!