"Được lắm, có phải Hộ bộ không chịu xuất bạc cấp lương thảo, cho nên ngươi định uy h**p phụ thân ta đúng không!"
Trên mặt Trương Liêm đầy vẻ ác độc, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Chương, như hận không thể ăn tươi nuốt sống người trước mắt.
"Thế nào, các ngươi ở Lan Đê không đủ ăn, giờ lại muốn lên Kinh Thành để đòi nữa?"
"Kẻ hèn nơi biên quan đánh bao nhiêu năm rồi, năm nào chẳng là năm đó?"
Lục Chương nghe vậy, hô hấp lập tức cứng lại.
Ngữ khí Trương Liêm tràn đầy khinh miệt: "Trong Kinh Thành ai mà chẳng biết, trận đó Vệ Quốc Công xin bao nhiêu lương thảo, đánh bao lâu, kết quả thế nào?"
"Ta thấy rõ là Vệ Quốc Công bỏ mặc nhiệm vụ, nếu là ta làm Bệ hạ, không trị tội đã là khoan hồng độ lượng, các ngươi còn không biết xấu hổ mà đòi lương?"
"Ta thấy các ngươi đều là phế vật, Vệ Quốc Công cũng chỉ là thứ ——"
Lời còn chưa dứt, một miếng lõi táo gọt dở liền hung hăng bay tới, nện thẳng vào mặt Trương Liêm.
Chiếc ghế đối diện nơi Lục Chương ngồi vang lên một tiếng "kẽo kẹt" chói tai, ngay sau đó, một bóng người vụt lao đi.
Thẩm Miên trực tiếp đá Trương Liêm văng vào góc tường, cúi người tiến sát đến gần, giọng điệu trầm thấp đầy âm khí: "Nếu ngươi không muốn giữ lại đầu lưỡi này, ta liền thay ngươi cắt!"
"Mỗi ngày chỉ biết ngồi xổm trong sòng bạc như phế vật, cũng xứng miệng lưỡi luận về tướng sĩ nơi biên cương?"
"Kẻ hèn nơi biên quan? Ngươi đã lợi hại như vậy, ngày khác cứ để ngươi ra biên quan xem thử có được không."
"Nếu không có Vệ Quốc Công trấn thủ biên quan, chờ người Lan Đê đánh đến, loại phế vật như ngươi sớm đã bị bọn chúng chém thành từng khúc quăng vào nồi nấu ăn, còn có thể ngồi ở đây mà đánh rắm sao!"
Phát quan của Trương Liêm bị đánh đến lệch, tóc dính nước trái cây xụ xuống, sắc mặt từ đỏ chuyển xanh, rồi từ xanh chuyển sang tím tái.
Lục Chương đứng dậy, sắc mặt không đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ đang nằm dưới đất, rồi chậm rãi giơ tay, lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn sạch.
"Công tử lau tay đi."
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Miên, trong mắt vẫn còn vương lạnh lẽo chưa tan, nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn hòa: "Lê ở nơi này nhìn qua không tệ, ngài có muốn nếm thử không?"
Thẩm Miên không muốn ăn lê.
Y hiện tại chỉ muốn xét nhà.
Trận chiến ba năm trước, trong nguyên tác chỉ được lướt qua bằng vài câu bút mực, thế nhưng chỉ bấy nhiêu thôi, y cũng có thể hình dung được chiến trường năm đó ác liệt đến mức nào.
Người này sống quá yên ổn ở Kinh Thành, ngày ngày lưu luyến tửu lâu sòng bạc.
Dựa vào việc phụ thân tham ô mà sống cuộc đời tiêu dao mơ mơ màng màng, tiêu tiền như rác, nếu không phải sự việc bị bại lộ, e rằng gã còn có thể nhờ vào bàn tay vận tác của Trương Thượng thư, từng bước từng bước bò lên triều đình, leo tới chức vị cao sang.
Như thế, mà còn dám lớn tiếng nhục mạ tướng sĩ thủ quan.
Gã 18 tuổi, quanh mình là an ổn và phồn hoa, còn Lục Chương 18 tuổi, bốn phía chỉ có lửa cháy và máu đổ.
Nếu triều đình có thể cung ứng lương thảo kịp thời hơn một chút, trận chiến năm đó căn bản sẽ không bi thảm đến mức ấy.
Lục Chương lặng lẽ nhìn Thẩm Miên.
Trong đầu hắn bỗng dưng, rất không đúng lúc, lại hiện lên ký ức hồi nhỏ từng gặp một con mèo.
Một con mèo trắng được nuôi nấng sạch sẽ, đôi mắt màu lam, trong veo ướt át, thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng. Thế nhưng mỗi ngày, hoặc là ra bờ sông bắt cá nghịch nước, hoặc là ghé đầu vào con chó vàng trong nhà mà cắn tai, đá đầu nó.
Thoạt nhìn rất biết bắt nạt chó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!